Chương 9: Bất an

Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày hôm sau thức dậy, do ngủ không đủ, Diệp Mộc đau đầu dữ dội. Buổi sáng, Trương Lâm và Cylin đều không có việc gì, Diệp Mộc xử lý một số công việc thường ngày, chạy lên chạy xuống mấy lần, loáng một cái đã đến giờ ăn trưa. Lê Cận Thần căn giờ rất chính xác, Diệp Mộc có phần lưỡng lự nhưng cũng không muốn nuốt lời, đành cùng anh đi ăn. Hôm nay anh tự lái xe, Diệp Mộc ngồi bên cạnh, nhấp nhổm không yên.

Lúc đèn đỏ, Lê Cận Thần nhìn về phía trước, sắc mặc điềm nhiên tự đắc. Diệp Mộc khẽ liếc nhìn, khóe miệng anh hơi nhếch lên, càng cảm thấy bất an.

Địa điểm ăn trưa do Diệp Mộc quyết định, chỗ này tuần trước Dung Nham đã đưa cô và Trương Lâm đến, món cá chép sốt chua ngọt ở nhà hàng này rất ngon. Lê Cận Thần không có ý kiến gì, bình thường anh cũng khá dễ tính. Nhưng thật ra Diệp Mộc vẫn phần nào cảm nhận được sự dễ tính ấy là do luyện tập mà có, Lê Cận Thần không muốn người khác biết về tính cách thực sự của anh.

Ăn cơm cùng với Lê Cận Thần đương nhiên là một cách để hưởng thụ, một thế gia công tử như anh, phong thái nho nhã, phong độ ngời ngời, thêm vào đó là cách đối xử vô cùng tốt với những người mà anh muốn. Ăn trưa xong, trên đường trở về công ty, Lê Cận Thần nghe một cú điện thoại, sau đó nói phải về nhà lấy tài liệu, hỏi xem Diệp Mộc có phiền không.

“Không sao đâu, em có thể tự về công ty mà.” Diệp Mộc nói một cách rất đúng mực.

“Được thôi.” Lê Cận Thần cười dịu dàng, khẽ nghịch chiếc chìa khóa trên tay, hơi cúi đầu đứng trước mũi xe. “Tuy là anh rất muốn em đi cùng với anh.” Vế sau anh nói rất nhẹ, rất nhanh, nói xong ngẩng lên cười, tay đút vào túi áo, lên xe.

Cảm giác khi ấy của Diệp Mộc giống như được tận mắt nhìn thấy Hoa Trạch Loại nhào lộn trên chiếc xà đơn trong phim Vườn sao băng vậy.

Lê Cận Thần liếc mắt kinh ngạc nhìn Diệp Mộc bước lên xe, mặt đỏ bừng, anh mỉm cười, giơ tay ra nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, điệu bộ vô cùng thích thú. Đến trước cửa nhà, Lê Cận Thần đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay Diệp Mộc đang vòng ra để tháo dây an toàn, sau đó nhanh chóng bước xuống xe, vòng qua mở cửa giúp Diệp Mộc, nắm tay cô, cho đến khi bước vào nhà vẫn không buông ra.

Tâm trạng của Diệp Mộc lúc này rất khác lạ, đến bước đi của chính mình cũng có cảm giác không chân thực. Từ ngoại hình đến gia thế của người con trai này đều không có một tì vết nào, ý định theo đuổi cũng vô cùng mãnh liệt, hoàn mỹ đến mức khiến cô cảm thấy bất an. Đúng vậy, Diệp Mộc có chút bất an. Nhưng có người con gái nào nỡ từ bỏ giấc mộng công chúa cơ chứ?

Sau buổi tối hôm qua ở nhà Hồ Kha, Diệp Mộc cảm thấy nhà của Lê Cận Thần không thể chỉ dung ba chữ đơn giản “có điều kiện” là miêu tả được. Nội thất theo phong cách quý tộc châu Âu, rất hợp với khí chất của Lê Cận Thần, tone màu chủ đạo là trắng ngà, tấm thảm dưới sàn trắng tinh khiết, trong phòng khách rộng lớn, ngoài chiếc sofa và các đồ gia dụng khác còn có một cây dương cầm bóng loáng.

Đứng trước cây dương cầm là một bé gái cũng lấp lánh không kém. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé ấy, Diệp Mộc nghĩ, đây chẳng phải phiên bản ngày bé của Trương Lâm sao?

“Thụy Thụy!” Lê Cận Thần dùng tiếng Quảng Đông, giọng nói ấm áp vô cùng dễ nghe. “Sao cháu vẫn chưa đi học?” Cô bé xinh đẹp ấy cũng nói tiếng Quảng Đông: “Không thích đi.”

Lê Cận Thần có lẽ rất nuông chiều nó, nghe thấy vậy không hề tỏ ra tức giận, cúi người ghé sát vào tai Diệp Mộc, hỏi: “Phải rồi, anh có thể giới thiệu em là bạn gái anh không?” Diệp Mộc đang chú ý đến Thụy Thụy, nghe câu hỏi bất ngờ của anh, mặt đỏ bừng, lắc.

Giới thiệu xong, Lê Cận Thần đi lên lầu lấy tài liệu. Bóng anh vừa khuất trên cầu thang, Diệp Mộc ngay lập tức có cảm giác toàn thân Cận Thụy như đang mọc ra những chiếc gai sắc nhọn.

“Cháu có thể trực tiếp hỏi cô hoặc nói gì cô cũng được, xin cháu đừng nhìn cô như vậy, cô không thoải mái lắm.” Diệp Mộc cười với con bé.

Cận Thụy cười khẩy: “Đồ đàn bà ngốc tự cho mình là đúng.”

“Thế sao?” Diệp Mộc cũng nói tiếng Quảng Đông. “Chưa có ai đánh giá về cô như thế đâu, cháu là người đầu tiên đấy.”

Nét tức giân hiện lên trên gương mặt Cận thụy, nó chuyển sang dùng tiếng Anh: “Cô có biết chơi dương cầm không?”

Diệp Mộc cũng phát âm theo kiểu Mỹ như Cận Thụy: “Trước đây cô cũng từng học qua, nhưng lâu lắm rồi không luyện tập. Chiếc đàn này rất đẹp, của cháu phải không?”

Khuôn mặt bầu bĩnh, xinh xắn của Cận Thụy biểu hiện hết cảm xúc này đến cảm xúc khác. Cuối cùng nó phồng má, điệu bộ dễ thương, giống hệt một chú lợn đất. Con bé quay người bước vào căn phòng đầu tiên phía bên phải tầng một.

Đây có thể coi như một sự thăm dò và thử thách nho nhỏ của Lê Cận Thần không? Sau khi vượt qua bài kiểm tra, Diệp Mộc nghĩ ngợi.

Lê Cận Thần có lẽ đã đánh giá thấp Diệp Mộc. Cận Thụy vào phòng một lúc lâu vẫn chưa thấy anh đi xuống, Diệp Mộc ngồi ngoài phòng khách chẳng có việc gì làm, muốn nhắn cho Dung Nham một tin hỏi xem sức khỏe anh thế nào, chợt nhớ tối qua anh gọi lại cho cô, có lẽ anh không thích nhắn tin chăng, thế là cô gọi cho anh.

Rất lâu sau đó…

“Có chuyện gì?” Giọng Dung Nham trầm đục, ngữ điệu mệt mỏi và khó chịu.

Diệp Mộc bị lời nói đó của anh dọa cho ngẩn ra một lúc: “Anh… đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Lại một lúc lâu nữa Dung Nham mới trả lời: “Cũng không… khỏe lắm.”

Câu trả lời này làm Diệp Mộc càng lo lắng: “Anh ngủ từ tối qua đến bây giờ sao? Không dậy ăn uống gì sao?”

“Không…” Dung Nham hình như vừa trở người, giọng nói phát ra hơi khó nghe. “Anh buồn ngủ lắm, đừng ồn ào nữa… Buổi tối đến thì mua cho anh chút đồ ăn… Đừng có mua cơm curry, không anh sẽ xử lý em…”

Diệp Mộc nghĩ cô đâu có nói tối nay sẽ đến nhà anh, và lại từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ mua cơm curry cho anh… “Thế anh thích ăn gì?”, cô hỏi. Đầu dây bên kia hình như đã ngủ rồi, không có tiếng trả lời.

Buổi chiều, khi Trương Lâm tới công ty, Diệp Mộc hỏi mượn cô chìa khóa nhà Dung Nham. Trương Lâm chớp chớp đôi mắt tròn to, trên mặt hiện lên dòng chữ: “Em tuyệt đối không nghĩ linh tinh đâu nhé”, rồi cười ranh mãnh đưa chìa khóa cho Diệp Mộc. Diệp Mộc đang nghĩ xem có nên báo cho Lý Vi Nhiên hay không nên không muốn đôi co với cô bé, gõ nhẹ vào đầu cô một cái rồi vội vàng bắt xe đi.

Nhà của Dung Nham ở ngay trong thành phố C, nghe nói đó là căn nhà có một con đường riêng dài mấy trăm mét dẫn vào, bố mẹ và ông anh, cả đại gia đình đều sống ở đây. Căn chung cư cao cấp Diệp Mộc đang tới là căn nhà Dung Nham mua ở bên ngoài, trước khi chuyển đến chung cư của C&C, Trương Lâm đã từng ở tạm đây, sau đó cô chuyển đi, Dung Nham sợ cô xích mích với bạn cùng phòng nên đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng. Trước đó không lâu, Diệp Mộc cùng Trương Lâm tới đó một lần để lấy đồ đạc.

Bước vào cửa, đoạn dẫn từ cửa vào đến phòng khách có một chiếc túi giấy in logo của bệnh viện, Diệp Mộc nhặt lên nhìn, bên trong là các loại thuốc được phân loại rõ ràng, vẫn còn nguyên, xem ra Dung Nham sau khi về vẫn chưa lấy ra uống. Cô cầm chiếc túi, bước vào phòng ngủ, trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng có thể nhìn một dáng người nằm co quắp trên giường.

“Dung Nham?” Diệp Mộc mở hẳn cửa phòng ngủ, bước tới bên cạnh giường gọi anh. Không thấy anh có phản ứng gì, cô hoảng hốt, lay lay người anh, toàn thân anh nóng như lửa. Sau đó là một sự chuyển biến như long trời lở đất, Diệp Mộc bị một sức mạnh ghê gớm và nóng bỏng lôi giật về phía trước, đến khi cô kịp phản ứng lại thì cả người đã bị đè cứng trên giường, bên dưới cơ thể anh.

Qua ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa căn phòng, Diệp Mộc có thể nhìn thấy người đàn ông đang ở trên người cô kia rõ ràng là Dung Nham.

Mắt anh mở ra một cách hưng phấn, hơi thở nóng ấm phả vào khuôn mặt cô, thần sắc này trước đây Diệp Mộc chưa từng nhìn thấy… “Bắt được rồi…”, anh thở dài, có một sự đắc ý đến nguy hiểm trong giọng nói của anh. “Chén sạch em!”

Đôi mắt sáng của anh như phát ra yêu khí, Diệp Mộc như bị thôi miên, toàn thân cứng đơ, để mặc cho thân hình cao lớn của anh đè xuống, mùi đàn ông tỏa ra từ cơ thể anh, đôi môi nóng bỏng của anh như lao tới đôi môi cô. Diệp Mộc mê muội đến quên cả hít thở, Dung Nham khẽ thở dài vẻ mãn nguyện, chạm nhẹ vào đôi môi đỏ hồng, căng mọng của cô, sau đó, động tác càng mạnh mẽ hơn như chẳng gặp phải sự khống chế nào.

Diệp Mộc hoàn toàn không biết quần áo trên người mình đã bị anh cởi ra từ lúc nào, sau này cô đã vô số lần nhớ lại khoảnh khắc của buổi tối hôm ấy, nhưng chỉ có thể nhớ được chiếc lưỡi nóng bỏng và đôi bàn tay nóng rẫy của anh dạo quanh khắp cơ thể cô.

“Không được khóc!” Thân thể cứng rắn của anh đè trên người cô, nóng bỏng.

“Đừng khóc mà… Em biết anh không thể chịu được khi nhìn thấy nước mắt của em, vì thế em khóc để anh thả em ra đúng không? Anh thực sự rất hối hận…” Anh thở dài một tiếng, mấy âm cuối như trôi nổi trong không khí, Diệp Mộc như bừng tỉnh sau khi bị thôi miên, bất ngờ những tiếng thút thít chuyển thành những tiếng khóc lớn.

Bàn tay đang di chuyển trên bộ ngực nõn nà, mềm mại của cô bất ngờ dừng lại. Dung Nham nhấc người lên, ánh mắt hoảng loạn, mơ màng nhìn về phía cô. Diệp Mộc càng khóc to hơn: “Em là Diệp Mộc… Anh… anh làm cái gì thế hả?!” Dung Nham hít một hơi thật sâu, luống cuống lăn sang một bên. Thân hình trẻ trung của cô bất chợt lộ ra trong bầu không khí ấm áp của căn phòng, nõn nà, trắng trẻo, kích thích đôi mắt anh.

“Mộc Mộc!” Dung Nham hốt hoảng kêu lên, ngay lập tức túm lấy chiếc chăn bên cạnh giường, trùm kín người cô. “Em… Sao em lại ở đây?” Diệp Mộc như vừa phải chịu đựng nỗi ấm ức khủng khiếp, òa khóc, chẳng giải thích được lời nào. Dung Nham vò đầu bứt tai, quay mặt đi.

Im lặng, sau đó anh bước xuống giường, mặc quần áo, ra ngoài một lúc lâu, rót một cốc nước mang vào. Anh ôm lấy cả chiếc chăn lẫn Diệp Mộc, vỗ vỗ vào lưng cô an ủi, dỗ dành cho cô không khóc nữa, rồi đưa cốc nước cho cô uống từng ngụm, từng ngụm một.

Sau khi uống cốc nước ấm, Diệp Mộc bình tĩnh trở lại, khẽ khàng ngả vào ngực Dung Nham, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hẳn, bộ dạng vô cùng đáng thương. “Sợ lắm đúng không?” Dung Nham lấy tay lau những giọt nước ở khóe miệng cô, hắng giọng hỏi.

Bầu không khí khó chịu giữa hai người đã giảm đi nhiều sau câu nói đùa của anh. Diệp Mộc vốn như đang mất cảm giác, lúc này mắt lại bắt đầu rưng rưng, ôm lấy chăn ngồi dậy, đẩy anh ra: “Đồ khốn! Em sẽ tuyệt giao với anh!”

Dung Nham cười đau khổ, dưa tay xoa xoa mái tóc cô: “Đừng thế chứ! Anh cũng đã làm gì em đâu?” Diệp Mộc trừng mắt nhìn anh, như muốn dùng ánh mắt nghiền nát anh thành trăm mảnh.

“Xin lỗi em, anh mơ ngủ không biết gì.” Dung Nham lại khẽ thở dài một tiếng, cúi người nhặt bộ quần áo dưới sàn và trên giường, đặt bên cạnh Diệp Mộc, tiện tay xoa xoa đầu cô, dịu giọng nói: “Là anh không tốt, xin lỗi em, đừng khóc nữa nhé! Em mặc quần áo vào đi, anh ra ngoài đợi em.”

Diệp Mộc ôm chiếc chăn nhìn anh cảnh giác, mãi đến khi anh bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, cô mới dám đứng dậy, cầm lấy quần áo, núp sau chiếc chăn từ từ mặc vào.

Dung Nham ném mình xuống chiếc sofa ngoài phòng khách, trần nhà quay mòng mòng, anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Hình ảnh đôi mắt rưng rưng của Diệp Mộc chập chờn, trôi nổi trong đầu, sau đó biến thành một khuôn mặt đầy những giọt nước mắt lấp lánh. Dung Nham đau khổ rên lên một tiếng, ôm lấy trán. Đôi mắt của cô… sao mà giống Tiểu Tứ đến vậy?

Buổi tối hôm ấy Tiểu Tứ cũng khóc như mưa, những giọt nước mắt nóng hổi từng chút, từng chút làm mềm đi trái tim lạnh lùng của anh. Dung Nham ôm cô như ôm cả thế giới vào lòng. Đó là lần đầu tiên Dung nhị thiếu gia vứt bỏ sự tự tôn của mình để giữ một người con gái: “Tiểu Tứ, anh hai biết lỗi rồi, chúng ta… bắt đầu lại từ đầu được không?”

Sao có thể “được” chứ? Đó là Kỷ Nam, người ít tuổi nhất trong sáu anh em của Lương Thị, cũng là người tài giỏi nhất, cô con gái duy nhất của nhà họ Kỷ ở thành phố C, là Tiểu Tứ mà Dung Nham anh đã luôn ở bên và yêu quý suốt bao năm, sao cô có thể giống như những cô gái mềm yếu, hay do dự khác, trở về bên cạnh người đàn ông đã khiến trái tim cô đau đớn chứ?

Còn nhớ khi ấy Kỷ Nam đã trả lời như thế nào không? Trong ký ức hỗn độn của Dung Nham, cô đã nói: “Em có thể trao cho anh cơ thể em… nếu anh muốn, em sẵn sàng để cứu anh ấy. Nếu anh ấy vì việc này mà không cần em nữa, em chỉ còn biết giữ anh ấy trong trái tim và yêu anh ấy cả đời này. Anh hai, em cũng sẽ hận anh cả đời này.” Dung Nham nghe xong câu ấy, đến một chút do dự cũng không, ngay ngày hôm sau cứu Lý Nham từ ngoài biên giới trở về, đưa anh ta trở về bên cạnh Kỷ Nam như không hề có chút tổn thương nào. Bởi cho dù thứ tình cảm mà Tiểu Tứ dành cho anh cả một đời ấy là yêu hay hận, anh biết rằng mình cũng không thể chịu được điều đó.

Có tiếng bước chân xột xoạt từ phòng ngủ đi ra cắt đứt dòng hồi ức đau khổ của Dung Nham. Anh miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy Diệp Mộc hai tay ôm đầu lướt qua, tiến thẳng ra cửa. “Mộc Mộc!” Dung Nham gọi cô.

Diệp Mộc chẳng hề quay đầu lại, chạy càng lúc càng nhanh. Dung Nham lập tức đuổi theo, nhanh hơn một bước chặn lấy cánh cửa, khi quay lại chân anh bỗng mềm nhũn, lảo đảo một bước, có lẽ Diệp Mộc nghĩ anh định nhảy tới, theo đà lao về phía trước tung một quyền, đấm một cú như trời giáng vào mặt anh.

Dung nhị thiếu gia đáng thương từ hôm qua tới giờ vừa sốt vừa chưa có ngụm nước nào vào bụng, còn đâu sức lực mà đỡ cú đấm ấy, máu mũi chảy ròng ròng, vừa ôm mũi vừa tựa vào cánh cửa để khỏi ngã, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Diệp Mộc thấy đối phương mất sức chiến đấu, bỗng hoảng hốt, hai tay nắm chặt, từ trên cao nhìn xuống vẻ cảnh giác. Rất lâu sau Dung Nham mới ôm mũi ngẩng lên, cánh tay chỉ về phía Diệp Mộc run lên bần bật: “Em… Cái con bé chết tiệt này!”

Diệp Mộc nhìn thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh, sắc mặt trắng bệch rất khó coi, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều: “Đáng đời!” Dung Nham cúi gằm mặt, một lúc lâu mới cất giọng khó khăn: “Đỡ anh dậy nào! Anh… không dậy nổi!”

Khiến cho một người đàn ông điển trai, khỏe mạnh máu me đầy mặt, không gượng dậy nổi, quả là một cảm giác rất tội lỗi, cho dù người đàn ông này không lâu trước đây suýt chút nữa làm hại đời bạn. Diệp Mộc khuấy nồi cháo trắng, ngẩng lên len lén nhìn người đàn ông đang nằm thẳng đơ ngoài sofa, không biết cảm giác trong lòng là gì.

Cô lớn lên ở Hồng Kông, từng sống ba năm tại một đất nước mà vấn đề giới tính rất cởi mở là Mỹ, nên cũng có thể coi là một người không quá cổ hủ trong chuyện này. Khi nãy, tuy Dung Nham có đè cô bẹp gí xuống giường, hai cánh tay bị khóa chặt, nhưng tất cả cũng chỉ vậy, không có gì hơn. Anh đã xin lỗi, cô cũng cho anh một cú như trời giáng rồi, theo lý mà nói cô cũng nên rộng lượng một chút. Nhưng sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Là bởi đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc không có khoảng cách với một người khác giới như vậy sao?

Hay là bởi vào thời khắc ấy, rõ ràng anh đã nhầm cô với một người con gái khác?

Cháo trong nồi sôi ùng ục như tức giận, khóe miệng Diệp Mộc cong lên, cô cầm chiếc muôi gạt xuống, tắt bếp rồi múc cháo ra bát, gọi Dung Nham tới ăn.

Dung Nham ăn được vài miếng, đặt thìa xuống, ngẩng lên nhìn Diệp Mộc, mím môi: “Thật sự rất xin lỗi em! Lúc đó anh… anh đang mê man. Đã làm em sợ, rất xin lỗi.”

Diệp Mộc hơi cúi đầu, “ờ” một tiếng nghe không rõ lắm. Máu mũi đã ngưng chảy, nhưng sắc mặt anh vẫn trắng bệch, anh uể oải ăn cháo.

Diệp Mộc lén liếc nhìn anh mấy lần như định nói gì rồi lại thôi. Cuối cùng không kìm được, hỏi: “Người con gái mà làm anh hối hận ấy là Trương Lâm phải không? Anh yêu cô ấy, vì thế muốn biến ước mơ của cô ấy thành hiện thực?”

Dung Nham đặt chiếc thìa xuống, lắc đầu: “Cô ấy đã kết hôn rồi.”

Dung Nham cũng đoán người đó không thể là Trương Lâm, nghe Dung Nham nói vậy, cô càng hứng thú: “Anh không theo đuổi được cô ấy?”

“Không phải vậy.” Dung Nham ngồi đối diện với cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. “Cô ấy thích anh mười năm liền, nói chính xác là cô ấy không theo đuổi được anh.”

Diệp Mộc đương nhiên không tin, ánh mắt cô thể hiện rất rõ điều đó.

Lòng bàn tay Dung Nham ngứa ngáy, rất muốn xoa xoa đầu cô. Anh nắm chặt tay, đặt trên mặt bàn, ngửa người tựa vào chiếc ghế, cố làm ra vẻ thoải mái: “Sao thế? Vẻ hấp dẫn của anh không đủ để một người con gái thích trong mười năm sao?”

Cổ Diệp Mộc vươn cao, không tỏ ý gì.

“Nói chung là anh quá rõ sức hấp dẫn của mình, vì thế cô ấy ở bên anh lâu như vậy, anh đều cho rằng đó là điều hiển nhiên. Đến khi cô ấy muốn ra đi, anh mới phát hiện mười năm qua không chỉ cô ấy có tình cảm… mà tình cảm của anh còn sâu đậm hơn. Vì thế cô ấy có thể quay người bước đi mà không quay đầu lại, còn anh thì không thể quên.” Dung Nham nói như trêu đùa.

Diệp Mộc rất tinh ý cảm nhận được rằng, lúc này đây anh giống hệt như lần ở sinh nhật của Lý Mộ, hoàn toàn cô đơn. Cô mơ hồ nghĩ tới người con gái thần kỳ Kỷ Nam ấy.

“Rất buồn cười đúng không?” Dung Nham cười lớn hơn.

“Không buồn cười, rất buồn.” Diệp Mộc rất thông cảm với cảm giác của Dung Nham, bỏ lỡ một tình yêu sâu đậm là việc khiến con người ta cảm thấy đau đớn và bất lực gấp nhiều lần so với từ bỏ nó. “Đã bao giờ anh nói với cô ấy rằng anh hối hận chưa?”

Dung Nham khẽ thở dài, nắm tay đặt lên ngực, chỗ trái tim, nét mặt vẫn đang cười: “Có chứ, nhưng cô gái đáng ghét ấy kiên quyết muốn lấy một người khác, anh cũng chẳng thể cướp lại đúng không? Vả lại, anh cũng chẳng đấu lại được cô ấy.”

Anh cầm bát cháo lên, ăn từng thìa. Diệp Mộc đẩy cho anh một cốc nước, lấy những viên thuốc trong chiếc túi khi nãy, xếp ra đúng theo những gì đã hướng dẫn trong đơn, đưa cho anh. Dung Nham uống thuốc, vỗ vỗ bàn đứng dậy: “Xong! Tiết mục kể chuyện đến đây là kết thúc. Đi nào, anh đưa em về.”

Diệp Mộc mím môi, đứng dậy: “Cách tốt nhất để quên đi một mối tình không phải là phó mặc cho thời gian, mà là nhìn thẳng vào nó.” Nói xong, Diệp Mộc giật mình, ghê quá… nói với anh những thứ này làm gì chứ? Cô vội vàng đổi chủ đề: “Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Nói xong, Diệp Mộc cầm chiếc túi của mình lên. “Em sẽ tự về, anh nghỉ đi.”

Dung Nham vừa uống thuốc xong, quả thật không thích hợp để lái xe, anh cầm chiếc chìa khóa trên bàn, đưa cho cô: “Quanh khu này không bắt được xe đâu, em lấy xe anh mà về.” Diệp Mộc cầm chiếc chìa khóa, loáng cái đã mất hút sau cánh cửa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại, Dung Nham ngồi trên ghế, ngẩn ngơ suy nghĩ, bát cháo vẫn còn tỏa ra hơi nóng làm trái tim anh ấm áp hơn. Sao anh lại nói với Diệp Mộc những điều này chứ? Dung Nham có chút hối hận. Những điều liên quan đến chuyện đã qua và… tình yêu với Tiểu Tứ, năm năm qua anh luôn luôn giữ kín trong lòng, chưa bao giờ hé lộ với ai. Tiểu Tứ và Lý Nham, có lẽ họ cũng đã quên từ lâu.

Nhưng anh thì không, những ký ức ấy, bất kỳ lúc nào và ở đâu nghe nhắc đến, đều như những mũi dao cắm vào lòng anh. Con người ấy, anh thường xuyên gặp mặt, mỗi lần như thế trái tim anh lại nhói đau. Nhưng anh cũng chỉ có thể mỉm cười, xoa xoa mái tóc dài mà cô nuôi vì một người con trai khác, khẽ mắng một câu: “Tiểu Tứ ngốc nghếch!” Anh cứ nghĩ thời gian là một thứ thuốc giải, chưa bao giờ anh dám nghĩ, đó cũng là một liều thuốc độc vô cùng đau đớn.

Trái tim Dung Nham như đang rơi vào một cõi sâu thẳm thì điện thoại bất ngờ rung lên.

“Dung Nham!” Giọng nói của Diệp Mộc xen lẫn tiếng nức nở, xung quanh có cả tiếng còi xe cảnh sát. “Em quên mất, em không có bằng lái xe ở đại lục…” Dung Nham ngớ người, sau đó không kìm được, bật cười.