Chương 663: Ngươi không phải ngươi , ngươi là hắn

Ác Ma Pháp Tắc

Đăng vào: 2 năm trước

.

“ …… “ Hector tựa hồ lạnh người một chút, lập tức nhịn không nổi phá lên cười

Ngay cả những người khác, như lão giáo hoàng tuy nhận ra Bạch Hà Sầu, nguyên bản trong lòng vừa mới sinh ra một tia hy vọng, nhưng rồi lại biến thành thất vọng

Thực lực của Bạch Hà Sầu, lão giáo hoàng đã nếm thử một lần. Mà Chris thì gặp tại Long thần đảo

Nguyên bản cách nghĩ này cũng không hẳn là sai. Rút cục, thực lực càng cao càng khó đột phát, muốn tấn cấp lúc nào chả nói dễ hơn làm!

Trong mắt lão Chris, tuy Bạch Hà Sầu đã là bán thần cấp, ngạc nhiên thì có đấy, nhưng lúc nãy không phải Đỗ Duy cũng có thực lực bán thần cấp sao? Không phải vẫn bị Hector đánh cho te tua đó sao?

Duy nhất chỉ có một người trong lòng kích động, đó là Đỗ Duy!

Bởi chỉ có mình Đỗ Duy hiểu rõ Bạch Hà Sầu nhất! Thậm chí còn hơn cả Lam Hải Duyệt là đồng môn!

Đỗ Duy rất rõ ràng một điều: tựa hồ cái gã biến thái này không thể dùng lẽ thường mà suy đoán! Hắn chỉ ngạc nhiên là, Bạch Hà Sầu mất tích nửa năm, sao giờ lại ở Nam Dương?

Hắn làm sao lại ở chỗ này?

Quả nhiên ….

Nhìn Hector cười lạnh tự tin, sắc mặt Bạch Hà Sầu không chút biến đổi, nhìn Hector lắc đầu thở dài:

– Hector, ngươi vẫn tự phụ như xưa.

Câu nói có vẻ tùy ý này, lại khiến Đỗ Duy hơi chấn kinh!

Một câu này, Bạch Hà Sầu có vẻ như rất quen thuộc Hector

Hector cũng nhíu mày, thần sắc hơi đổi:

– Ngươi? Hừ, nhân loại đáng cười ….

Ánh mắt Bạch Hà Sầu lóe lên một tia sát khí:

– Ta đáng cười chỗ nào?

– Ngươi ….

Hector mới nói ra một chữ, đột nhiên Bạch Hà Sầu chuyển động!

Hắn giống như dùng một tốc độ gần như đang đi tản bộ, hướng tới Hector tiến lên. Nhưng tốc độ nhìn chậm chạp như vậy, kỳ thật đã siêu việt khỏi phạm trù “ nhanh chậm ”!

Càng chậm, càng nhìn không rõ!

Đỗ Duy lặng người, đồng thời có cảm giác này. Duy khác biệt là, người khác không thấy, Đỗ Duy miễn cưỡng có thể thấy bước chân nhàn rỗi của Bạch Hà Sầu!

Một khắc này là nhanh? Hay là chậm?

Hector còn muốn nói gì đó, đã không thể tiếp được. Bởi vì Bạch Hà Sầu đã tới trước mặt hắn! Hắn mới nói xong một chữ, cánh tay Bạch Hà Sầu đã đặt lên eo ….

Một tia sáng chớp lên như có như không, toàn trường không ai kịp nhìn rõ. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả chấn kinh!

Thân hình Hector đột nhiên bắn ra xa! Trong miệng nó, một dòng máu trào tung tóe!

Mọi người chưa kịp kinh hô, lại thấy Bạch Hà Sầu tiếp tục cất bước – vẫn là chậm chạp như vậy, chỉ nhè nhẹ một bước đã vượt quá cả trăm thước đến sau lưng Hector đang bắn đi. Một lần nữa hắn lại đặt tay lên lưng Hector, ấn xuống!

Rầm!

Chấn động lần này khiến tất cả biến sắc!

Mặt đất bờ hồ, nham thạch vụn, tất cả bị hóa thành bụi phấn. Mà Hector bị Bạch Hà Sầu ấn một cái, thân hình cắm thẳng xuống. Dưới đất hiện lên một cái hố sâu chục thước, bản thân nó nằm dưới đáy hố!

Phụt!

Thần thú há miệng thổ huyết. Cặp mắt nó kinh ngạc nhìn Bạch Hà Sầu, sau đó vẻ mặt đầy sợ hãi!

Người khác không biết, chứ Hector thì biết!

Vừa rồi, trong nháy mắt Bạch Hà Sầu hai lần đánh trúng, có vẻ mình không kịp phản ứng …

Kỳ thật, thần cấp cường giả làm gì có chuyện không kịp phản ứng? Đối mặt với công kích, thần niệm vừa động, thần lực có thể tự mở ra lĩnh vực phòng ngự!

Chỉ là hai đòn Bạch Hà Sầu làm như tiện tay đánh ra, Hector tuy có thể phản ứng, nhưng thực tế lúc đó nó kinh ngạc nhận ra, lĩnh vực của mình không thể tri triển được!

Mà thân thể mình tựa hồ biến thành một con rối bị đứt dây, đừng nói không động được, ngay cả suy nghĩ cũng không được!

Hector là thần cấp cường giả, nó rất rõ ràng, nguyên nhân chỉ có một..

Chỉ có một nguyên nhân!

Chính là đối thủ trước mắt có thể dễ dàng phá hủy “thần vực” của mình, trong nháy mắt xóa bỏ toàn bộ quy tắc do mình tạo ra!

Nếu nói sâu thêm một chút, có nghĩa là thực lực của đối phương so với mình còn mạnh hơn nhiều!

Một khắc này, trong lòng Hector mới thực sự sợ hãi!

Sống lâu cả vạn năm, những thần cấp cường giả này đã sinh ra tự tin đến mức mù quáng! Thần cấp cường giả là sinh vật mạng nhất, được sinh linh thông thường coi là thần tối cao!

Cho dù thần cấp cường giả quyết chiến, kỳ thật cả 2 bên cùng rõ tuy thực lực có thể phân cao thấp, nhưng nếu đánh lên cũng chả làm gì được nhau! Cho dù có phân thắng bại cũng không phân ra sống chết được.

Vậy mà tên này … hai đòn đá đánh bại mình?

Thực lực này, kể cả năm đó chiến thần Ares thời kỳ mạnh nhất cầm thần thương Longinus cũng không làm được!

Trong ký ức vạn năm của nó, chỉ có 1 người có thể làm được như vậy, chỉ có ….

Chỉ có … một người!

Nhưng gã đó ….

Ánh mắt Hector lúc này đã từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi phát ra từ nội tâm!

Sợ hãi khiến cơ thể Hector run lên bần bật, phảng phất ánh mắt Bạch Hà Sầu quét qua ép nó không thở nổi!

Là hắn? Hay không phải hắn?

Không, không có khả năng! Không có khả năng!!

Nhưng nếu không phải hắn, ngàn vạn năm này nhìn khắp thế giới ai có thể làm được chuyện đó!

Là ai có thể chỉ bằng khí thế ép cho thần thú như mình thở không nổi?

Trừ khi … vạn năm trước, cái gã ở trong tòa tháp đen đó ….

Không thể được! Không thể được! Tuyệt đối không thể!

Hector thì thào tự nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Hà Sầu, gầm lên:

– Không thể được! không thể thế được!

Ầm!!

Trong hố đột nhiên nổ tung, ánh sáng bùng lên. Hector điên cuồng lao ra, há miệng nhắm thẳng Bạch Hà Sầu, vận toàn lực ….

– Cẩn thận tiếng gầm của nó!

Đỗ Duy cũng muốn nhắc nhở, nhưng hắn nói xong, “tiếng gầm hủy diệt ” của Hector cũng vừa phát ra!

Tuyệt chiêu mạnh nhất của thần thú, ngay cả áo giáp trăng khuyết 5 màu cũng bị đánh xuyên!

Hai người tựa hồ đứng đối mặt, cách nhau không đến 2 thước. Khi Hector xuất chiêu, gió bão cuồng loạn phát ra, điên cuồng xé rách cả không gian …

Bạch Hà Sầu … hắn cười.

Hắn không vội vã, giơ tay phải lên chặn trước mặt

Động tác của hắn rất chậm, sóng âm rất nhanh. Nhưng trong một khắc thời gian vặn cong này, động tác 2 người lại dung hợp hoàn mỹ lại …

Xa xa, chỉ thấy Bạch Hà Sầu đưa tay nhẹ nhàng hướng về phía vòng xoáy đó vung lên, quét qua một cái …

Một luồng sáng màu đen xuất hiện, sau đó như mực lỏng ngưng kết thành một tấm chắn kỳ dị màu đen..

Rầm!!

Vòng xoáy cuối cùng đâm vào tấm chắn này, trong nháy mắt, sóng xung kích mạnh mẽ tản ra xung quanh, khiến mọi người bên cạnh sắc mặt đại biến, vội vàng mở ra năng lực phòng ngự chống đỡ. Kể cả như vậy, có thể thấy đám người Lam Hải Duyệt thân hình dần dần bị đẩy lùi..

Vivian và Joanna đương nhiên là chống đỡ mệt nhất. Đỗ Duy đã kiệt sức rồi. Nicole trọng thương vô lực. Hai cô gái miễn cưỡng nắm tay nhau, dùng toàn bộ ma lực thi triển kết giới, nhưng vẫn có vẻ lung lay tùy thời sẽ sụp đổ!

Đúng lúc này, Rosetta vẫn lặng im không nói chuyển động

Rosetta từ trước hôn mê, được Vivian và Joanna cứu, sau đó đi mở cửa ra vào. Khi đó hắn chỉ một mực im lặng đi theo, đứng bên cạnh Đỗ Duy

Thấy kết giới phòng ngự sắp chống đỡ không nổi, hắn không nói một câu giơ tay lên, một luồng sức mạng thần thánh quang minh hệ xuất hiện rót vào kết giới, lúc này mới giúp Vivian và Joanna thả lỏng

Mà bên phía Bạch Hà Sầu, hắn đứng sau luồng sáng đen, sắc mặt rất thản nhiên. Cho dù sóng xung kích cuồng bạo cũng không cách nào suy xuyển được. Hơn nữa, tấm chắn này càng lúc càng chói mắt!

Trong mắt Hector lộ ra một tia tuyệt vọng cùng sợ hãi!

Ánh sáng đen này … nó nhận ra!

– Ma … ma tộc! Ma quang …

Đáng tiếc, còn chưa nói hết, có thể thấy ánh sáng đen đã cắn trả lại!Trong khoảng khắc, toàn bộ lực lượng quay lại tấn công Hector. Hector tuyệt vọng gầm lên một tiếng, thân hình bị ánh sáng đen nuốt chửng!

Sau đó, thân hình nó bị hất tung đi đập vào vách núi!

Sườn núi lập tức lộ ra một cái lỗ lớn hình người, Hector bị đánh văng vào trong đó phảng phất ngất đi. Sau một lúc, nó mới tỉnh lại, khí thế khi trước đã mất hết, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Bạch Hà Sầu:

– Ngươi … ngươi … ngươi …

Quang cảnh yên tĩnh một lúc, đột nhiên lão Chris vẻ mặt kích động lao tới. Lão Chris vẫn giữ nguyên hình rồng, chạy mấy bước mới biến lại thành người, tới trước mặt Bạch Hà Sầu đột nhiên sững lại, ngây ngốc nhìn

– Ma quang thuẫn … ma quang thuẫn … ngươi.. ngươi … ta vì sao không nhận ra … ngươi!

Bạch Hà Sầu nhíu mày, nhìn lão Chris:

– Là ngươi … Hừ … ta cái gì, ngươi là ….

Bạch Hà Sầu lắc đầu:

– Ngươi nên biết, ta là Bạch Hà Sầu

– Không phải! Không phải

Lão Chris đột nhiên như phát điên, nhìn bộ dạng như muốn tới ôm Bạch Hà Sầu

Trong lòng Đỗ Duy cũng chấn động … Bạch Hà Sầu lại mạnh như vậy!

Hắn đến cùng là cấp gì rồi?

Hắn … còn là lão Bạch sao?

– Đại nhân! Đại nhân!

Lão Chris quỳ xuống, mặt đầy nước mắt

Bạch Hà Sầu nhíu mày, biểu tình không vẻ giả vờ:

– Đại nhân cái gì, ngươi nhận nhầm người rồi

– Không! Tuyệt đối không nhầm! Lần này ta tuyệt đối không nhầm! Ngươi không phải ngươi! Ngươi là hắn!

Lời này, Đỗ Duy còn đoán được chút ít, đám người Lam Hải Duyệt toàn bộ mờ mịt

Cái gì là “ Ngươi không phải ngươi! Ngươi là hắn! “?