Chương 10: Ai biết được! (Thượng)

Ác Ma Pháp Tắc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhược Lâm bây giờ thật sự muốn kiếm một một cái gì đó mà đập đầu vào. Nhưng mà may mắn đối phương rốt cục cũng nhìn về phía mình rồi. Nàng chỉ có thể cắn môi tiếp tục biểu diễn, giọng lí nhí: “ngươi… ngươi rốt cục muốn làm gì ta?” Nói xong ánh mắt còn phối hợp toát ra một vẻ đáng thương tiếc.

Đỗ Duy nở nụ cười một chút, ánh mắt hắn đảo qua thân thể của Nhược Lâm, ánh mắt mang theo một chút đùa cợt khiến cho Nhược Lâm cảm thấy một tia không ổn. Vì nàng rõ ràng cảm giác được gã tiểu quý tộc này trong khi nhìn về phía thân thể mình trong ánh mắt thuần túy là một loại trêu đùa lại không có một chút dục vọng.

Sau đó, một vùng tối đen ập tới, lập tức chùm lên trên Nhược Lâm, nàng giãy dụa vài cái chui đầu ra được liền phát hiện thứ Đỗ Duy ném về phía nàng là một cái khăn trải giường. Chiếc khăn trải giường này đã phủ lên nửa phần thân trên mê người của nàng.

“Trong lúc ta tìm hiểu, nếu bên người có một nữ nhân cởi trần nhìn mình, ta sẽ bị phân tâm.” Ngữ khí của Đỗ Duy vẫn bình tĩnh như cũ, dường như chỉ là nói lại một sự thật đơn giản nhất. Sau đó hắn liếc mắt nhìn qua phía Nhược Lâm: Mặc kệ ngươi định làm gì, nhưng mà vừa rồi ngươi biểu diễn ta thấy thật quá dở. Bây giờ ta còn việc khác phải làm, nếu ngươi muốn câu dẫn ta thì nên nhân cơ hội này mà nhớ lại các chiêu số của mình đi…”

Nhược Lâm như vừa bị dội một gáo nước lạnh!

Ánh mắt của gã thiếu niên còn chưa lớn này, lại còn ngữ khí của hắn… Lão thiên a, hắn đâu phải là hài tử nữa chứ? Trong ánh mắt bình tĩnh thong dong của hắn có thể thấy kinh nghiệm của hắn so với mình còn nhiều hơn!

Đỗ Duy ngồi trên ghế, lựa một tư thế thoải mái nhất sau đó lấy ra một cái kính lúp soi lên trên các hoa văn trên tấm bì giáp, cẩn thận quan sát. Hắn thậm chí còn lấy giấy bút vẽ lại các họa tiết trên đó, sau đó còn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.

Trong cả quá trình Nhược Lâm đều không nói chuyện, nàng một mặt vắt hết óc suy nghĩ dụng ý của gã tiểu quý tộc kia, mặt còn lại thì không nhịn được tò mò nhìn ngắm hắn.

Gã tiểu quý tộc tuổi còn nhỏ này trên khuôn mặt tái nhợt vẫn còn vẻ trẻ con. Nhưng khẩu khí khi nói chuyện và ánh mắt còn đem theo chút tình trong đó, dường như đã có rất nhiều kinh nghiệm với nữ nhân vậy.

“Ta đối với ba kiện vũ khí của ngươi rất tò mò” Đỗ Duy nói nhưng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn tấm bì giáp trong tay, khẩu khí rất bình thản: “Hoa văn trên tấm bí giáp này là một loại ma pháp đồ án, được gia trì thêm lực lượng và sức mạnh. Từ chất lượng của nó mà nhìn thì niên đại của nó cũng không ít, ta xem ra nó là một món đồ cổ rất có giá trị. Còn nữa, trên mặt trước của nó có một tấm huy chương gia tộc, nếu ta nhớ không lầm thì chiếc huy chương này là của Tư Đồ Gia Đặc gia tộc ở Phương Bắc. Tư Đồ Gia Đặc khởi nguyên từ một gia tộc rất xa xưa, ở ba trăm năm trước khi đế quốc trung hưng đã bắt đầu hưng vượng. Nhưng mà nhiều năm lại đây bọn họ càng ngày càng sa sút. Sau này phân tán thành bảy tám gia tộc trung đẳng. Chiếc bì giáp của ngươi chắc chắn tới từ một gia tộc trong đó…”

Lời nói của hắn đĩnh đạc, nhìn hình dáng hắn rất bình tĩnh lại mang theo một ngữ khí tự tin dị thường khiến Nhược Lâm bị trói trên ghế nghe tới nhập thần.

“Còn nữa, thanh loan đao của ngươi… đúng rồi, từ bản chất mà nói, một nữ hài tử không thích hợp sử dụng loan đao vì khi dùng loan đao tay phải sẽ phải dụng lực rất lớn. Chỉ có Dị tộc tại tây bắc mới có thiên hướng dùng loại vũ khí này. Mà ngươi…” Nói tới đây Đỗ Duy ngẩng đầu dậy rất tùy ý quét mắt qua phía Nhược Lâm: Tóc của ngươi màu hạt dẻ, tròng mắt màu lam. Những đặc điểm này biểu thị ngươi thuộc huyết thống chính thống của dân tộc trung nam bộ La Lan đế quốc, không có huyết thống của dân tộc tây bắc. Mặc dù ta không biết vũ kĩ của ngươi từ đâu mà có nhưng từ biểu hiện của ngươi trong lúc động thủ thì… ngươi quen dùng kiếm hơn là dùng đao. Nhưng may mắn sức lực của ngươi không đủ, dù có kiện bì giáp ma pháp kia giúp sức ngươi cũng chỉ miễn cưỡng dùng được thanh loan đao này thôi, chỉ là… có chút lãng phí.” Đỗ Duy cười cười: “Ở chuôi thanh loan đao này có gắn một khối ma pháp tinh thể có thể chứa đựng ma lực.

Trên lưỡi đao cũng có hoa văn của phong hệ ma pháp. Trong khi sử dụng người có vũ kĩ cao cường có thể dùng thanh loan đao này phát ra phong nhận ( lưỡi đao gió )… điểm ấy có lẽ ngươi còn chưa tới được.”

Nhược Lâm ngẩn người!

Gã tiểu quý tộc này nói không sai chỗ nào cả!

Kiện bì giáp kia đích thật từ gã nam tước phương bắc tặng cho mình. Thanh loan đao là của một gã đoàn trưởng dong binh đoàn say mê sắc đẹp của mình – hắn quả thực cũng là một gã tây bắc dị tộc!

Đỗ Duy hơi cau mày nhìn Nhược Lâm: “Khiến ta tò mò nhất lại là cây phá ma tiễn của ngươi…”

Đỗ Duy chậm rãi lấy cây cung bằng bạc đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Đồ án trên thân cung là các hoa văn tà dị, trong văn học thì nó đại biểu cho sức mạnh của mặt trăng, cũng chính là ánh trăng. Căn cứ vào các sách ta đã đọc, vật tổ là ánh trăng thì thuộc về một gia tộc rất cổ xửa trên đại lục – Mục Ân gia tộc. Gia tộc này từng tại bảy trăm năm trước phong quang vô hạn, huy hoàng tột cùng, cũng từng sở hữu cả một nửa lãnh thổ trên đại lục này. Thần linh của bọn họ chính là nữ thần mặt trăng. Nhưng thật đáng tiếc, sau cuộc hỗn chiến mấy trăm năm trước trên đại lục vương quốc của Mục Ân gia tộc bị diệt vong, sau đó tiến vào thời đại La Lan đế quốc thống nhất đại lục. Mục Ân gia tộc cũng theo đó mà diệt tuyệt, nghe nói gia tộc này đã… a, nói như thế nào nhỉ, là Tuyệt Chủng rồi.”

Ngón tay của hắn di chuyển dọc theo hoa văn trên thân cung, trong ánh mắt còn đem theo một tia trêu đùa: Ta rất kỳ quái, ngươi, một thủ lĩnh của một mạo hiểm đoàn nho nhỏ, vũ kĩ thuộc hạng tam lưu lại có thể sở hữu được ba kiện vũ khí gia trì ma pháp rất trân quý. Ah, một món tới từ phương bắc, một món từ tây bắc, còn lại một món đến từ một gia tộc cổ xưa đã tuyệt chủng. Ngươi…rốt cuộc có thân phận gì?

Những lời nói vừa rồi, nếu vị sư phụ vỡ lòng của Đỗ Duy, chính là vị bác học đa tài La Tây Á Đặc lão học giả nghe thấy nhất định sẽ vì vị đệ tử này mà kiêu hãnh, cũng nhất định vì cái danh tự “ngu ngốc” của hắn mà cảm thấy bất bình.

Vì những lời của hắn tưởng chừng đơn giản nhưng cơ hồ bao gồm cả văn chương học, huy chương học, tôn giáo học, còn có lịch sử học, lại còn rất tinh thông chúng nữa! Hơn nữa, có lẽ ngay cả lão học giả cũng không thể vừa nhìn qua ba kiện vũ khí này ngay lập tức có thể nói ra lai lịch của chúng! Phải chú ý là: Đỗ Duy hắn cơ hồ chỉ là suy đoán, không có tra cứu tư lj gì! Dường như tất cả học thức hắn đều toàn bộ ghi nhớ kỹ trong não vậy!

Đối với Nhược Lâm mà nói, trong đầu của nàng chỉ có sự chấn động mà thôi!

“Ngươi… ngươi làm sao lại có thể biết được? Nhược Lâm há mồm cứng lưỡi.

“Trong sách” Đỗ Duy buông cây cung trong tay ra sau đó mỉm cười: “Trong sách ghi lại tất cả tri thức của loài người, nó là ngọn đèn soi sáng cho loài người tiến bộ. Mà ta từ sáu tuổi đã xem những cuốn sách này rồi!

“Sáu tuổi?” Nhược Lâm thấp giọng thở dài: “Ngươi nhất định là một thiên tài… ngươi đã xem qua rất nhiều sách hay sao?”

“Đích xác không ít” Đỗ Duy cười nói: “Bất quá, ta không phải là thiên tài gì cả. Trên sự thật, từ rất lâu rồi, ta một chút cũng không thích đọc sách, thậm chí càng không thích tới tri thức”

“Kia ngươi…” Nhược Lâm nhịn không được định hỏi tiếp, nhưng mà liền ý thức bây giờ có lẽ không phải là lúc nói chuyện phiếm được.

Đỗ Duy ngược lại không thèm để ý, hắn lại cười cười, dùng một thanh âm trầm thấp, dường như tự nói với mình: “Có một câu chuyện xưa: Trong một tiệm bán đồ trang trí, ông chủ tốn rất nhiều tâm tư để chế tác ra một món đồ sứ mới, đáng tiếc lại bị một kẻ lạ mặt không cẩn thận làm vỡ. Kẻ lạ mặt này rất ân hận, vì vậy quyết tâm làm một món đồ sứ mới bồi thường cho ông chủ… đúng, chính là thế, bồi thường!”

“Bồi thường?” Nhược Lâm có chút mờ mịt.

Đỗ Duy cười cười, hắn nhìn thoáng qua nữ tù binh này của mình: “Ngươi hình như rất có hứng thú với sự tình của người khác, nếu ta là ngươi bây giờ nên nghĩ chính là tình cảnh của mình hiện tại.”

“Nhưng mà ngươi tựa hồ cũng không quan tâm tới ta a.”

“Đúng, bởi vì ngươi là một cô gái rất mỹ lệ, hơn nữa ngươi còn có một cái… đùi rất đẹp.” Đỗ Duy nhún vai, thờ ơ nói: “Nam nhân à. Đại đa số nam nhân đứng trước một cô gái xinh đẹp lúc nào cũng không thể nhịn được, nói nhiều hơn một chút – đây là bản tính của đại đa số nam nhân.”

Nhược Lâm cắn cắn môi, nàng đột nhiên từ trong đáy lòng nổi lên một tia vô lực. Đối mặt với gã tiểu quý tộc tuổi còn nhỏ này nàng lại có một cảm giác chính mình là một tiểu cô nương nhỏ tuổi vậy. Mỗi một câu của đối phương, mỗi một nụ cười, thậm chí một ánh mắt, nhìn qua đều cam thâm khó lường… dường như ánh mắt bình thản của hắn lúc này cũng có thể nhìn xuyên qua kẻ khác!

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì với ta?” Nhược Lâm ngữ khí cam chịu nói.

Đỗ Duy cười nói: “Ngươi không vải vừa định câu dẫn ta hay sao? Bây giờ, ngươi không ngại thử lại một chút chứ.”

Nhược Lâm trong lòng nháy động… hắn.. đây là ý gì? Nhìn nụ cười của gã tiểu quý tộc còn có ánh mắt của hắn, Nhược Lâm trong lòng đột nhiên bắt đầu bồn chồn.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, bắt đầu từ trên gò má Nhược Lâm vuốt dần xuống dưới chiếc cổ trắng ngần của nàng, sau đó chậm rãi tiến lên trên chiếc khăn trải giường phủ trên người nàng. Nhẹ nhàng đặt lên đầu vai của Nhược Lâm, ngón tay của hắn nhỏ nhắn mà mềm mại, cử động không có một chút gì cảm giác như bàn tay của một nam nhân thô lậu, mà mang theo một loại thong dong không hề vội vã như là đang… khiêu gợi?

Đúng, là khiêu gợi! Cũng giống như một con mèo đang đùa bỡn con chuột trong lòng bàn tay nó vậy!

Nhược Lâm dưới những ngón tay của Đỗ Duy bắt đầu phát run nhè nhẹ. Nàng nhịn không được nhắm lại đôi mắt, trong mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng. Đột nhiên, Đỗ Duy đột ngột hất tung tấm chăn đang phủ trên người Nhược Lâm…. Nàng đã nhắm lại đôi mắt, chuẩn bị nghênh đón sự tình sắp tới….

Nhưng mà…. “Bác..”

Nhược Lâm cảm giác hai tay bị trói chợt lỏng ra, sợi dây gân bò đã bị cắt đứt!

Trong tay Đỗ Duy cầm một thanh tiểu đao sắc nhọn, mỉm cười lui ra phía sau một bước: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể đi được. Bộ hạ của ta sẽ không ngăn trở ngươi. Đồng bạn của ngươi cũng có thể đi cùng, nhưng mà gã ma pháp sư kia sẽ phải lưu lại chỗ của ta.”

“…” Nhược Lâm giật mình, trừng mắt nhìn Đỗ Duy: “Ngươi nói là… thả ta đi?”

“Đúng, chính xác” Đỗ Duy cười rất tùy ý: “Ta chỉ có hứng thú với gã ma pháp sư kia mà thôi. Cho nên ba kiện vũ khí này của ngươi ta nghiên cứu qua rồi, cũng không cần chúng nữ, ngươi cũng có thể mang chúng đi theo.”

Nhược Lâm càng lúc càng nhìn không thấu gã thiếu niên quý tộc này nữa, nàng mở miệng hỏi: “Nhưng mà ngươi… ở trong tửu quán đột nhiên làm khó dễ chúng ta là…”

“Ta nói rồi, ta chỉ cảm thấy hứng thú với ma pháp, không phải hứng thú với ngươi.” Đỗ Duy lãnh đạm nói: “Ta có rất nhiều việc bề bọn phải làm, giờ cũng mệt rồi, ngươi hãy đi đi đừng ở đây quấy rầy ta nghỉ ngơi… Trong lúc ngủ ta không thích bị kẻ khác giương mắt nhìn.”

Hắn lùi lại sau hai bước, chỉ ra phía cửa, đã tỏ rất rõ ý muốn trục khách rồi.

Nhược Lâm cảm giác mình như đang nằm mơ vậy, nàng nhận lấy thanh đao của Đỗ Duy, cắt đứt đám dây gân bò ở chân, hoạt động cho đỡ tê dại vài cái rồi. Đi tới cửa nhưng tinh thần vẫn còn chưa phục hồi lại.

“A, đúng rồi, gặp nhau tức là có duyên. Nếu ngươi không để tâm, ta có thể cho ngươi một lời khuyên.” Đỗ Duy ở phía sau cười nói.

“Xin cứ nói, lời khuyên gì vậy?” Bất giác, ngữ khí của Nhược Lâm cung kính hơn rất nhiều.

“Ngươi”” Đỗ Duy cười như gió nhẹ thổi mây: “nữ hài tử như ngươi có lẽ nên thừa một dịp nào đó mà tìm một nam nhân gả cho họ. Hãy tìm một chốn nông quê an bình, gả cho một tiểu quý tộc trung thực, sau đó an phận mà sống. Đúng… có một câu nói cũ, trước kia đã có một bằng hữu nói với ta một câu: “Giang hồ rất hiểm ác, đi ra lăn lộn trước sau gì cũng phải trở về. Một nữ hài tử nếu một thân một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nếu ngươi không muốn lập gia đình thì cũng còn lựa chọn khác: Nữ nhân chính là cây leo, tốt nhất nên tìm một cây đại thụ mà dựa dẫm thì tốt hơn. Ta nghĩ, trên thế giới này người của Mục Ân gia tộc đã rất hiếm rồi.”

Nhược Lâm thân thể chấn động: “ngươi nói cái gì? Mục Ân tộc?”

“Đúng vậy, Mục Ân tộc, tộc nhân tin thờ nữ thần mặt trăng.” Đỗ Duy cười nói: “Ta đã nhìn qua rồi, ngón tay vô danh của ngươi dài hơn so với ngón giữa một chút. Còn nữa, phía sau đầu của ngươi có một đoạn xương nhô ra một ít. Ở trong sách có ghi những điều đó là đặc thù của huyết thống Mục Ân tộc. Mặc dù có hai điểm này không nhất định là người Mục Ân tộc, nhưng ngươi lại đồng thời sở hữu vũ khí có khắc đồ án của Mục Ân tộc, như vậy chẳng rõ ràng quá sao?

Đây là lần đầu tiên Nhược Lâm cảm thấy chính mình đã đâm đầu vào một bức tường cứng rắn! Cho dù nàng đối mặt với những gã quý tộc tham lam háo sắc hoặc những gã dong binh hung ác tàn bạo nàng cũng không cảm thấy cảm giác vô lực như bây giờ!

Tiểu quý tộc trước mặt này, hắn thật sự có thể liếc mắt là nhìn ra bí mật của người khác hay sao?

Hơn nữa, nụ cười của hắn… khuôn mặt tái nhợt mang chút trẻ con, thêm một chút lạnh nhạt lại thêm nụ cười như đối với cái gi cũng không quan tâm…

… tựa như ác ma!

Nhìn cô gái chân dài thất hồn lạc phách đi ra ngoài Đỗ Duy thở dài, sau đó bắt đầu mở ra mấy cuốn sách mình mang theo.

Vừa lúc, người hầu Mã Đức trung tâm gõ cửa tiến vào. Vẻ mặt hắn có chút do dự: “Chủ nhân, ngài muốn nghỉ ngơi sao? hinh như buổi tối ngài chưa có ăn nhiều lắm.”

Nhìn vẻ mặt ám muội của Mã Đức, Đỗ Duy cười cười. hắn biết Mã Đức vừa rồi khẳng định luôn ở bên ngoài chờ, chợt thấy cô gái đi từ trong phòng mình ra nên tiến đến xem xét tình hình đây.

Ài, ngoại trừ mẫu thân ra có lẽ người hầu này chính là người quan tâm mình nhất trong thế giới này.

“Không có gì… A, đúng rồi, Mã Đức, tiền tư của ta còn có bao nhiêu?” Đõ Duy tùy ý hỏi một câu.

“Vẫn còn hơn một ngàn kim tệ” Mã Đức nhắc tới tiền thì tinh thần lập tức phấn chấn hẳn: “Chủ nhân, lúc trước rời đi, phu nhân tôn quý đã lén đưa cho ngài, bây giờ tôi vẫn còn bảo quản nguyên vẹn!”

Đỗ Duy nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ừ, ta nghe nói Khoa Đặc Hành tỉnh có nhiều thổ sản ngon, chờ khi nào chúng ta tới đó ngươi hãy giúp ta mua một ít rồi phái người trở về tặng cho mẫu thân ta.”

“Phu Nhân nhất định sẽ vui lắm.” Mã Đức cười nói, bất quá sau đó hắn nhịn không được thấp giọng nói: “Thiếu gia, ngài thông minh như vậy… người khác không biết nhưng Mã Đức tôi sao lại không biết được. Nếu phu nhân và Bà tước đại nhân biết được hết thảy bọn họ nhất định sẽ kiêu hãnh vì người, nhưng mà vì sao….?”

“Vì sao ta kệ cho kẻ khác gọi là “ngu ngốc” chứ gì?” Đỗ DUy cười tiếp lời.

Mã Đức lập tức lộ ra một tia sợ hãi, hắn cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được, nói: “Gia Bố Lí thiếu gia trở thành thiên tài mà ngài lại… Ài, kỳ thật nếu không phải ngài… hừ, tôi nhìn cái ông thầy của Gia Bố Lí thiếu gia cũng chẳng có tích sự gì cả. Tôi cũng biết là ngài thường xuyên dạy cho Gia Bố Lí thiếu gia cách viết chữ… Thiên tài? hừ…”

“Được rồi, Mã Đức, ta mệt rồi, ngươi hãy đi ra ngoài đi.” Đỗ Duy nháy mắt cười nói: “Ngày mai còn phải đi nữa đấy.”

Nhìn người hầu tận tụy không cam lòng đi ra khỏi cửa, Đỗ Duy chậm rãi ngồi lên ghế. Vặn mình một cái.

Ài,….ngu ngốc sao?

Ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi.

Nhưng mà chính mình cũng không thuộc về thế giới này a!

Bá tước phu nhân mỹ lệ, một nữ nhân khả kính, căn bản không biết rằng chính mình đã cướp đi thân thể của đứa con đầu tiên của nàng. Căn bản là một sự cướp đoạt trắng trợn, mặc dù chính mình cũng không nguyện ý.

Như vậy, ngay từ đầu chính mình có lẽ nợ Lâm Gia quá nhiều, đặc biệt là vị nữ nhân khả kính kia, Đối với mẫu thân thiện lương mỹ lệ, chính mình còn thiếu nợ nàng một đứa con ngoan.

Còn có cả vị “Phụ thân” của mình – Bá tước đại nhân nữa.

Ài, chính mình đã dùng một vài thủ đoạn nhỏ, cấp cho họ một đứa con “thiên tài”, cấp cho gia tộc của họ một “thiên tài”. Sau đó mình yên lặng rời đi coi như cũng đã trả lại một ít nợ của mình rồi.

Nhớ lại, tiểu tử Gia Bố Lí kia… chỉ mong hắn có thể làm họ vừa lòng. Ly khai khỏi đế đô, sau này mình không thể thường xuyên chạy tới dạy cho tiểu hài tử kia đọc sách được nữa.

Chính mình thật sự cũng không có nhiều kiên nhẫn trông trẻ con a.

Vì trở thành một giáo sư hợp cách của đệ đệ mình, mấy năm lại đây chính mình cơ hồ cũng liều mạng học tập và đọc sách. Sau đó tìm hết thảy cơ hội đem những gì mình học được dạy lại cho đệ đệ.

Đúng vậy, chỉ có thể làm việc này một cách bí mật vì phụ thân đại nhân ông tựa hồ sợ “Ngu ngốc” là một loại bệnh có thể lây. Sợ hãi mình sẽ lây căn bệnh đó cho đệ đệ nên không thích mình tiếp cận nó.

Chỉ là mấy năm cố gắng học tập như vậy… nhiệt tình như vậy… cho dù nguyên lai ở thế giới cũ cũng chưa từng học nghiêm túc như vậy a.

Khi đệ đệ bốn tuổi, lần đầu tiên học viết chính là tên của chính mình, sau đó chạy đi báo cho cha mẹ biết… bá tước đại nhân thật cao hứng nhưng có lẽ không biết vì dạy cho một hài tử bốn tuổi biết viết, đứa con cả ngu ngốc của hắn đã dùng không ít tâm tư vào đó a.

Còn nữa, hao hết tâm tư đọc toàn bộ lịch sử của đại lục, sau đó biên tạo thành chuyện xưa kể cho đệ đệ nghe. Dùng phương thức đó để giáo dục một hài tử nhỏ tuổi… từ trên phương diện này có lẽ mình cũng có thiên phú làm sư phụ, ha ha.

Ngu ngốc? hừ, xưng hô như vậy đối với một người đến từ thế giới khác mà nói…

Ta, có phải không?

Đương nhiên không.

Cứ cho là thua thiệt nhưng nội tâm chính mình cũng không thể thực sự tiếp thụ tình yêu của một đôi nam nữ khác thay vị trí cha mẹ trong lòng, cho nên… dưới tình huống này sau khi tận lực đền đáp có lẽ mình yên lặng rời đi là một sự lựa chọn tốt nhất chăng.

Bị đi đày.. kỳ thật cũng không tệ a.

Gia Bố Lí, tiểu tử này cần phải cố gắng nhé vì từ nay về sau ta sẽ không thể nửa đêm bò tới phòng của ngươi kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe được nữa. Cũng không thể cải biến pháp môn vũ học thành ca quyết hát cho ngươi nghe, bắt ngươi học thuộc được nữa.

Nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên Gia Bố Lí đột nhiên biến khẩu quyết võ học thành ca hát – một cách tiện lợi hơn đối với nó cho việc học thuộc. Khi việc này được một tiểu hài tử vô ý thi triển trước mặt mọi người đã khiến bá tước đại nhân ngạc nhiên vạn phần, liên tục xưng tán con mình là thiên tài.

Mà ông có lẽ vĩnh viễn không tưởng dược đây chính là kiệt tác của đứa con cả ngu ngốc!

Đúng vậy, ta đoạt đi một đứa con của các người. Sau đó ta lại dùng hết thảy biện pháp trả lại cho các người một đứa con “thiên tài” khác.

La lâm gia tộc, đây là ta – Đỗ Duy, bồi thường một chút cho gia tộc các người.