Chương 310: Hôn mê

Ác Bá

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba người Cáp Mô, Bùi Đông Lai, Kim Tiểu Chu càng đuổi càng nóng lòng, trong lòng cả ba cùng dâng lên một cảm giác không tốt.

Cảm giác kia theo con đường chạy đi càng ngày càng xa, càng lúc càng mãnh liệt.

Ba người đuổi theo thẳng một đường sau khi đi được ba mươi mấy cây số không còn thấy được cái xác nào của chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ nữa. Đây chỉ có một câu trả lời, đó chính là chiến sĩ đi theo Cường Tử trên đường có khả năng đều hy sinh cả rồi. Ba người nghĩ đến khả năng này màu sắc trên mặt cũng theo đó thay đổi, đi theo bên cạnh Cường Tử còn có thể bị người ta giết chết, bởi vậy đủ biết tên Judas này thực lực quả thật khủng khiếp! Thực lực của Cường Tử, ba người bọn Cáp Mô đều vô cùng hiểu rõ.

Cáp Mô không tự chủ được ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Bùi Đông Lai và Kim Tiểu Chu. Anh ta muốn nói gì đó lại ngừng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thực ra đâu chỉ có anh ta. Bùi Đông Lai và Kim Tiểu Chu cũng mặt đầy nét lo lắng. Kim Tiểu Chu không kịp thở đuổi kịp hỏi:

– Sao vậy? Xảy ra vấn đề gì à?

Bùi Đông Lai ôm ngực thở hổn hển, gã và Kim Tiểu Chu đã quyết định vứt bỏ súng bắn tỉa trên đường. Vác súng bắn tỉa nặng hai ba mươi cân đuổi theo, đây là lựa chọn không có lý trí. Lúc này bọn họ đã không còn để ý xem liệu súng có bị mất hay không. So với Cường Tử, một khẩu súng có đáng gì?

– Có phải mất giấu không đuổi theo được hay không?

Bùi Đông Lai mở rộng miệng thở phì phò hỏi. Cân nặng và chiều cao như gã đuổi theo suốt dọc đường không bị tụt lại đằng sau, đã là kỳ tích không nhỏ rồi. Lộ trình ba mươi mấy cây số, bọn họ chạy vỏn vẹn hai giờ!

Vận động cường độ cao như vậy, nếu như đổi lại người khác sớm đã chịu không nổi.

– Còn có thể nhận ra được dấu vết, chỉ là, tôi cảm thấy không đúng lắm!

Cáp Mô trầm mặt nói.

Kim Tiểu Chu khom người, mồ hôi theo trán của anh ta không ngừng nhỏ xuống:

– Sao vậy?

Cáp Mô nói:

– Tôi đang nghĩ, chúng ta thiết lập một cái bẫy lừa gạt Cherenkov. Tại sao tên Judas này không xuất hiện? Lẽ nào hắn đã dự đoán trước được nơi này có cạm bẫy? Nếu không có Cường Tử tâm cơ linh mẫn chúng ta không cách nào phát hiện ra hắn. Hắn chạy thẳng một đường như vậy còn có thể ra tay giết người, lẽ nào cũng thiết lập sẵn một cái bẫy chờ Cường Tử?

Bùi Đông Lai và Kim Tiểu Chu nghe Cáp Mô nói xong, sắc mặt đều biến đổi.

– Tôi nghĩ không phải như vậy, Judas không có xuất hiện chỉ có thể nói tên này cẩn thận hơn nhiều so với Cherenkov. Hắn xuất hiện chẳng qua là để xác minh suy đoán trước đó của mình, bị Cường Tử thấy đoán chừng hắn cũng không có nghĩ đến.

Bùi Đông Lai phân tích.

Kim Tiểu Chu nhẹ gật đầu nói:

– Tôi cũng nghĩ vậy, người này nếu như thiết kế cạm bẫy, vậy trí tuệ của hắn quả thật chỉ có thể dùng hai chữ yêu nghiệt để mô tả.

Cáp Mô:

– Tốt nhất là như vậy, chúng ta tiếp tục đuổi theo, tôi còn không tin, ba người chúng ta đuôi không kịp bọn họ!

Bùi Đông Lai hít thật sâu một hơi, sau đó nới rộng ra kích cỡ dây lưng nói:

– Đi!

Đuổi theo được thêm khoảng chừng năm cây số nữa, ba chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Ánh mắt cả ba đều sáng rỡ, vội vàng chạy tới.

– Xảy ra chuyện gì?

Cáp Mô nắm lấy tay một chiến sĩ hỏi.

Ba chiến sĩ này giống như nhau đều đã bị kiệt sức, trong đó có tiểu đội trưởng Lý Vĩ, y lau mồ hôi nói:

– Cường Tử dẫn theo chúng tôi đuổi theo một người, gã kia cực kỳ xảo trá, hơn nữa kỹ năng dùng súng quả thật đến mức xuất thần nhập hóa. Ngay từ đầu chúng tôi khinh địch, có mấy chiến sĩ hy sinh. Về sau Cường Tử nói như vậy không phải cách hay, cậu ta dẫn theo chúng tôi ngược lại không linh hoạt bảo chúng tôi trở về trước.

Lý Vĩ thở dốc một hơi nói:

– Chúng tôi vốn không đồng ý, nhưng Cường Tử nói đi là đi, tốc độ cậu ta quá nhanh chúng cũng theo không kịp, nhưng chúng tôi lại e ngại Cường Tử chịu thịt nên đuổi theo tiếp đằng sau. Nhưng đuổi mấy chục cây số, dấu vết hai người bọn họ chúng tôi không còn nhận ra được nữa.

Lý Vĩ thở dài nói:

– Tên sát thủ kia quả thật rất giỏi, là kẻ mạnh nhất trong số người tôi từng thấy. Trong tay y có một khẩu súng bán tự động M24, suốt một đường không vứt đi! Chạy đường dài mệt mỏi, hơn nữa bị Cường Tử đuổi theo toàn lực chạy trốn, đây cần phải có bao nhiêu thể lực a!

Trên mặt Cáp Mô biến sắc hỏi:

– Anh nói là Cường Tử tự mình đuổi theo rồi? Các anh và Cường Tử tách ra đã bao lâu rồi?

Lý Vĩ ngẫm nghĩ nói:

– Ít nhất đã hai giờ rưỡi, chúng tôi thật sự đuổi không kịp thể lực cũng tiêu hao sạch. Đang định trở về tìm các anh tụ hợp nghĩ cách, thật sự không được nữa vậy phải gọi điện về quân khu hỏi xin thủ trưởng chỉ thị điều động máy bay trực thăng tìm kiếm tung tích bọn họ.

Nghe Lý Vĩ nói như vậy, ba người Cáp Mô đều cảm thấy khó giải quyết tên Judas thực lực khủng bố này. Bị Cường Tử ép sát còn có thể nổ súng giết người, hơn nữa tốc độ không thua gì Cường Tử, dùng súng xuất thần nhập hóa, người này quả thật đúng là một kẻ biến thái!

Nhận xét bản lãnh bọn họ đều tin tưởng rằng tên Judas kia chắc chắn không phải đối thủ của Cường Tử, nhưng tên Judas này rõ ràng sở trường nhất chính là sử dụng súng. Nếu như cũng sẽ không trong lúc chạy trốn tìm sự sống vẫn không vứt bỏ súng, hắn phải có súng ở trong tay như vậy mới uy hiếp được Cường Tử! Phải biết rằng M24 không phải một khẩu súng bán tự động có tính năng đặc biệt xuất sắc, lực phản chấn của bản thân loại súng này không hề nhỏ, trong lúc chạy trốn nổ súng xác suất trúng mục tiêu là không cao.

Mà Judas có thể sử dụng một khẩu súng như vậy, đang chạy trốn ẩn núp còn có thể liên tục bắn chết mấy chiến sĩ đại đội tác chiến đặc biệt Đông Bắc Hổ, hơn nữa đều là một phát súng nát đầu! Bởi vậy đủ thấy người này sử dụng súng quả thật đã đến mức khó thể tưởng tượng!

Hiểu rõ kỹ càng tình hình của bọn Lý Vĩ, chứng minh phương hướng bọn họ đuổi theo không có sai. Ba người bọn Bùi Đông Lai bàn bạc một chút nói với Lý Vĩ:

– Các anh về trước đí, tìm được Trác Thanh Chiến bàn bạc một chút làm thế nào. Ba người chúng tôi tiếp tục đuổi theo, thể lực của Judas và Cường Tử cũng có lúc phải tiêu hao hết, chỉ cần đúng hướng chúng tôi có thể đuổi kịp bọn họ.

Lý Vĩ ngẫm nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, dựa vào thể lực của bọn họ đã hết chạy nổi nữa rồi, đi theo bọn Cáp Mô chỉ cản trở mà thôi, còn không bằng trở về tìm Trác Thanh Đế sớm một chút nghĩ cách. Bởi vậy Lý Vĩ nhẹ gật đầu nói:

– Các anh cẩn thật nhé, tên sát thủ kia đúng là tên biến thái. Chúng tôi trở về liền xin chỉ thị quân khu điều động máy bay trực thăng, tên sát thủ kia nhanh hơn nữa cũng chạy không hơn được máy bay!

Bọn Cáp Mô cũng không tiếp tục chậm trễ, ba người lúc Lý Vĩ kể rõ tình hình cũng coi như là nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc này khôi phục được một ít thể lực, mang đi hết nước trên người bọn Lý Vĩ. Ba người Cáp Mô tiếp tục đuổi theo, lại chạy xa mấy chục cây số Cáp Mô nhận ra một chỗ có dấu vết đánh nhau, còn có một khẩu súng bán tự động M24 đã không còn đạn.

Bùi Đông Lai nhìn kỹ một chút nói:

– Cường Tử hẳn là đuổi theo kịp tên Judas kia, tại đây hai người đã đánh nhau. Nhìn hiện trường có vẻ đánh nhau rất kịch liệt, không có vết máu, điều này nói rõ hai người bọn họ không có ai bị thương!

Bùi Đông Lai nói xong, trong lòng Kim Tiểu Chu và Cáp Mô đều chấn động.

Bọn họ cùng lúc nghĩ đến một vấn đề!

Judas và Cường Tử chạy một đường không nghỉ ngơi xa đến như vậy, thế mà hai người vẫn còn có thể lực đánh nhau kịch liệt. Mà phân tích từ hiện trường, tên Judas này đánh nhau tay không với Cường Tử rõ ràng không có thua kém! Bản lãnh Cường Tử cao đến cỡ nào bọn Cáp Mô đều biết rõ ràng, mà tên Judas này không ngờ không rơi vào thế bất lợi!

Sử dụng súng như thần, thể lực dẻo dai, võ công càng có thể đánh ngang tay với Cường Tử!

Người này, quá kinh khủng!

Ở hiện trường cũng không nhìn ra được cái gì khác nữa, ban đầu ba người cho rằng đã đoán được giới hạn sức mạnh lớn nhất của Judas, hiện tại mới biết thực lực người này rõ ràng sâu không thể dò. Có thể bất phân thắng bại với Cường Tử, người như vậy đủ để có tên trên Thiên Bảng!

Cáp Mô nhìn Bùi Đông Lai và Kim Tiểu Chu sắc mặt cả ba đều vô cùng nặng nề. Hiện tại đến mức này, ngoại trừ tiếp tục đuổi theo đã không còn cách nào khác.

Ba người mím chặt môi lần nữa đuổi theo, theo con đường đi ra càng ngày càng xa, thể lực cả ba càng dần dần tiêu hao đến mức tận cùng. Ba người ngay từ đầu còn có thể dốc hết toàn lực chạy như bay, đến cuối cùng chỉ có thể lết đi từng bước. Rồi đến sau nữa, ba người ngay cả sức lực nhấc chân lên cũng không có.

Bùi Đông Lai là người đầu tiên ngã nhào trên đất, thở hồng hộc từng hơi, thật giống như một con yêu nghiệt mới từ dưới đất bò ra. Anh ta thở gấp gáp, thế cho nên phổi chịu đựng đến cực hạn! Bùi Đông Lai vừa ngã lăn xuống đất, Kim Tiểu Chu và Cáp Mô cũng duy trì không nổi nữa bổ nhào vào trên bãi cỏ, cả ba đều đã sức cùng lực kiệt rồi. Lúc bọn họ đuổi theo không có mang nước, chỉ có nước của bọn Lý Vĩ. Nước đó đã uống hết từ lâu, hiện tại cổ họng cả ba đều đau rát nóng bỏng.

Tính thử khoảng cách, ba người đuổi theo đã ít nhất hai trăm dặm. Đây chỉ là ba người bọn họ, cho dù đổi lại chiến sĩ đại đội tác chiến Đông Bắc Hổ đều không có khả năng có sức chịu đựng như vậy. Mà bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ, cũng đã sử dụng hết toàn bộ sức lực chứa đựng trong cơ thể. Con người mạnh mẽ đến đâu thể lực cũng chỉ có mức độ, bọn họ đuổi không kịp, chỉ có thể nói cho dù là Cường Tử hay là Judas thực lực đều mạnh hơn nhiều so với bọn họ!

– Sao… sao đây…

Kim Tiểu Chu nằm trên mặt đất, nói chuyện đứt quãng sức lực gần như không còn lại gì.

Bùi Đông Lai há to miệng mới nhận ra mình đã nói không ra tiếng. Cuống họng khàn đặc phát ra được mấy âm tiết cơ bản cũng không nổi, thậm chí âm thanh cũng không lớn hơn tiếng muỗi bay là bao nhiêu. Trong cả ba người còn có thể nói được chút ít là Cáp Mô, anh ta sau khi bổ nhào xuống đất theo bản năng vẫn muốn đứng lên tiếp tục đi, nhưng giẫy dụa mấy cái không đứng lên nổi. Thở dài, Cáp Mô xoay người nằm trên bãi cỏ, mở rộng miệng hít thở.

Hiện tại ba người bọn họ ở vào tình trạng rất nguy hiểm, mất hết sức lực, mất nước, nết lại đuổi theo nữa chỉ sợ không thấy được bóng dáng của bọn Cường Tử, ba người bọn họ đều sức cùng lực kiệt mà chết. Mặc dù hiện tại bọn họ ngừng lại, nếu như không kịp tiến hành cấp cứu, nói không chừng đều sẽ chết ở chỗ này.

Chạy đến mức không còn mồ hôi, đây đã là mức giới hạn lớn nhất của loài người.

– Đuổi…

Cáp Mô phát ra một âm tiết, lời tiếp theo cũng không nói ra được nữa.

Đuổi!

Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không có từ bỏ, nhưng có lòng không đủ sức. Đừng nói đuổi theo, ở chỗ hoang vu rộng rãi như Nội Mông này, nếu không có người tới cứu bọn họ. Chỉ sợ qua không bao lâu nữa, ba người đều sẽ đi gặp thần chết!

May mắn, cũng không bao lâu, hai chiếc trực thăng võ trang gầm thét bay tới. Trên máy bay người điều khiển nhãn lực vô cùng tốt đã phát hiện bọn họ, bác sĩ quân y đi theo máy bay lập tức cấp cứu cho bọn họ. Trác Thanh Đế và Tào Liên bàn bạc một chút, quyết định để cho Tào Liên mang bọn Cáp Mô ngồi trực thăng trở về chữa trị, Trác Thanh Đế mang người tiếp tục đuổi theo.

Ba người nằm trên máy bay trực thăng, sau đó rơi vào hôn mê.