Chương 24: Vận may như cứt chó

Ác Bá

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cường Tử quan sát tình thế, ba mươi mấy người đánh hai người, phần thắng không phải là không có, không lẻ mấy phần trăm mà thôi, hắn chọt Chu Bách Tước hỏi:
– Chú Chu, tình hình hiện tại coi như tử cục rồi, con có thể hỏi chú một chuyện không?

Chu Bách Tước nhẹ giọng gật đầu, Cường Tử nhẹ giọng hỏi:
– Chúng ta có phải là bị người khác tính kế hay không?

Chu Bách Tước nhíu mày, do dự trong chốc lát vẫn phải gật đầu. Cường Tử thở dài một tiếng nói:
– Là ai để mắt tới con vậy, ra tay nhiều lần như vậy.

Chu Bách Tước lắc đầu nói:
– Tý nữa trở về cậu tự mình hỏi Tiêu Lôi đi.

Cường Tử cười khổ một tiếng nói:
– Tý nữa trở về? Chú nghĩ được cách đối phó những tên này thế nào rồi hả?

Chu Bách Tước gật nhẹ đầu nói:
– Tôi yểm hộ cậu xông ra ngoài, dưới ghế trong xe có súng.

Ánh mắt Cường Tử sáng ngời lên, lập tức nở nụ cười. Hắn dùng sức gật đầu.

Chu Bách Tước vứt áo vét sang một bên, vén tay áo trắng tinh lên, tháo cà vạt xuống, cởi ra hai cúc áo trong. Cường Tử thấy anh ta làm vậy kinh ngạc hỏi:
– Chú định dùng mỹ nam kế?

Chu Bách Tước không để ý tới hắn, quấn cà vạt vào tay rồi nói với Cường Tử:
– Đánh người để cho cậu xông ra ngoài.

Sau đó Chu Bách Tước lập tức hành động, đánh về phía tên mập Lý Đông Ly, Cường Tử cũng theo đó xoay người, xông về hướng ngược lại.

Một tên đại hán huơ mã tấu ngăn Chu Bách Tước lại, Chu Bách Tước ra tay nhanh như chớp, một quyền đánh vào cằm tên đại hán, bịch một tiếng đại hán bị một quyền này của Chu Bách Tước đánh bay ra ngoài! Cổ vẹo sang một bên không biết sống chết ra sao.

Lại thêm hai người nữa đồng thời vây quanh Chu Bách Tước, đúng lúc một đao bổ xuống, Chu Bách Tước nghiêng người để cho ánh đao vượt qua, cánh tay xiết ở trên cổ người nọ, mạnh mẽ vặn một cái, một tiếng răng rắc vang lên, người nọ cũng là một chiêu bị giải quyết. Lúc này một người khác cũng vung đao bổ xuống, Chu Bách Tước lách mình, một quyền nện trên ngực người này, một tiếng va chạm cực mạnh ngực người này bị lõm xuống, chí ít có ba cái xương sườn bị gãy rồi.

Chu Bách Tước cũng không dừng chân, thân pháp nhanh nhẹn phát huy tới tận cùng, cả người như giao long chơi đùa giữa mấy tên tay sai. Trái một quyền rồi phải một quyền, ra tay không lưu tình, bất kể người nào chỉ cần là trúng chiêu thì tất cả chỉ cần một chiêu là mất sức chiến đấu. Mắt thấy bốn năm người vây quanh mà chưa ngăn cản được thân ảnh của Chu Bách Tước mà còn bị đánh ngã, ánh mắt Lý Đông Ly ác độc hẳn lên.

Gã vung tay hô lên một tiếng:
– Dùng gạch đập vỡ đầu nó đi.

Vài tên tiểu đệ lập tức nhặt vài viên gạch bị vỡ ở dưới đất lên, đá, chai bia, chai rượu gì đó đều ném qua. Một quyền của Chu Bách Tước đánh nát một viên gạch, sau đó nắm tay lại tiếp được một chai rượu, ném về phía Lý Đông Ly. Lý Đông Ly kéo một tên tiểu đệ ra ngăn lại ở trước mặt mình, cái chai rượu không may đập vỡ trán tên tiểu đệ. Mảnh vỡ thủy tinh tung tóe trên mặt đất, cũng không ít rơi vào trong cổ áo tên tiểu đệ, máu trong nháy mắt từ đầu gã chảy xuống, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, tên tiểu đệ mềm oặt ngã xuống.

Lúc này càng ngày càng nhiều người bắt đầu nhặt đá, gạch ném về phía Chu Bách Tước, thân pháp của Chu Bách Tước rất nhanh, liên tục né tránh sau đó bắt được một tên đầu trọc, một phát nắm được cổ áo, một quyền đánh trên mũi gã, cú đánh thật mạnh, máu bắt đầu phun ra, rơi vào áo sơ mi trắng của Chu Bách Tước, từng điểm đỏ hồng.

Anh ta vừa đánh ngã được tên đầu trọc thì thấy cái ót đau đớn, một tảng đá ném trúng vào cái ót của anh ta. Tay Chu Bách Tước sờ vào ót, cả tay đều là máu.

Ánh mắt của Chu Bách Tước lay động, anh ta rống giận một tiếng, một bước vọt tới bên cạnh đại hán, một chân đá vào ngực người nọ! Lực mạnh đến mức trực tiếp đạp bay người đó ra ngoài, trên ngực đại hán lõm vào thật sâu, mắt thấy không còn sống được nữa. Một đòn này Chu Bách Tước đá ra trong lúc tức giận, vừa nhanh chóng, vừa có lực thì uy thế đến mức nào chứ.

Vài người lại dùng gạch ném tới, Chu Bách Tước không hề trốn tránh, trên người lập tức trúng vài phát, đến lông mày anh ta cũng không nhăn lại, xông thẳng tới Lý Đông Ly.

Lý Đông Ly thấy Chu Bách Tước giết tới phía mình, cười nhạt một tiếng hi hi, khoát tay một cái, hai tên tiểu đệ cầm một túi vôi vẩy về phía Chu Bách Tước đang xông tới.

Chu Bách Tước không kịp dừng chân lại, cả túi vôi đổ hết trên người anh ta, trong nháy mắt xuất hiện một đám khói trắng, mùi gay mũi tràn ra, trên người Chu Bách Tước đều biến thành màu trắng. Anh ta cúi đầu dùng hai tay bảo vệ con mắt, dưới chân chạm đất một cái đã xoay người đi.

Trong tích tắc khi anh ta vừa né tránh được, hai thanh đao chém vào chỗ anh ta vừa đứng,. Chu Bách Tước dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn Lý Đông Ly, nhẹ giọng nói một câu bại hoại, sau đó mạnh mẽ ra chiêu về phía hai người vừa nãy tập kích anh ta. Một chiêu Phích sơn kháo đánh bay một người trong số đó ra ngoài, người này bay ra ngoài ba thước một tiếng va chạm đụng trên một cây cột, thân thể co lại thành hình chữ U, thậm chí là eo còn cong lại đằng sau.

Một tên khác còn chưa kịp phản ứng gì, ánh mắt Chu Bách Tước lạnh như băng hiện ra trước mặt gã, người này cảm thấy trong nội tâm run lên, còn chưa kịp nhắm mắt, một quyền của Chu Bách Tước đánh trên mặt gã, sau đó nghiêng ngườikhuỷu tay nện trên mặt gã, tên này rên cũng không rên được một tiếng gục xuống không dậy nổi.

Người vốn vây công Chu Bách Tước thì năm sáu tên đã bị Chu Bách Tước hạ đo ván, sắc mặt Lý Đông Ly trông càng khó coi hơn, gã bĩu môi một cái, giơ đằng sau lưng ra, lộ ra cái khóa của thắt lưng quần trên lưng. Loại thắt lưng này các võ sư ngày xưa đều yêu thích, bởi vì loại thắt lưng này cực kỳ rộng, vô cùng cứng chắc, có thể thắt vào lưng làm cho dáng người càng cao lớn, lại có thể làm vũ khí để sử dụng, vô cùng tiện lợi. Nhưng bây giờ người luyện võ không người nào dùng nữa, nặng nề, không đẹp, cho nên đại đa số mọi người đểu bỏ qua.

Lý Đông Ly chạm vào cái khóa, từ bên trong lấy ra một cái đinh bằng đồng, cầm lấy rồi quơ về phía Chu Bách Tước, cái đinh đồng này sưu một tiếng rồi đánh tới cực nhanh, một tia sáng hiện lên! Chu Bách Tước đang cùng một tên khác giao thủ, một quyền đánh nát xương bả vai của gã, vừa muốn kết thúc với gã này thì chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, cúi đầu nhìn xuống thấy nửa cái đinh đồng, một nửa cái đinh đồng còn lại khoảng tầm ba bốn tấc đã đâm vào trong ngực của anh ta.

Chu Bách Tước khẽ hừ nhẹ một tiếng, cau mày, một quyền đánh bay tên đại hán, một chân giẫm nát cổ người này, một tiếng xương vỡ, cổ gã bị gãy rồi.

Chu Bách Tước dùng tay rút cái đinh đồng ra, ném trở lại về hướng Lý Đông Ly, Lý Đông Ly lập tức dùng chiêu cũ, lấy một tên tiểu đệ kéo ra ngăn trước người, một tiếng da thịt bị đinh đồng cắm vào vang lên, đinh đồng đâm trên cổ người này, mắt thấy không sống được nữa. Đối với hành động của Lý Đông Ly, đã làm cho Chu Bách Tước cực kỳ khinh bỉ, gã rõ ràng có thể né tránh cái đinh đồng này nhưng lại muốn kéo một người ra ngăn trước mặt mình, tính tình âm tàn thế này lần đầu nhìn thấy.

Vừa muốn ra tay lần nữa thì Chu Bách Tước tự nhiên thấy ngực mình tê rần, lông mày anh ta theo đó cũng nhíu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Đông Ly mắng một câu:
– Tiểu nhân hèn hạ!
Trên cái đinh rõ ràng có độc.

Lý Đông Ly khúc khích nhe răng cười hai tiếng nói:
– Không độc không phải trượng phu, trách không được tôi, chỉ tại bản thân anh không cẩn thận mà thôi.

Chu Bách Tước chỉ cảm thấy ngực mình tê dại càng ngày càng mãnh liệt, chắc rằng độc phát tán vô cùng nhanh, trong nháy mắt nửa ngực bị cảm giác tê dại bao phủ, Chu Bách Tước cảm thấy lồng ngực mình hít thở không thông, hơi thở nặng nề hết sức khó khăn!

Anh ta biết mình gắng gượng không được bao lâu, nhưng phải dẫn dụ vài người tới, bằng không áp lực của Cường Tử sẽ càng lớn hơn! Nhưng bây giờ anh ta gặp phải một lựa chọn khó khăn, động tác anh ta càng nhanh càng lớn thì độc tố lan ra càng nhanh chóng hơn. Dù không biết độc này chết người hay không nhưng nghĩ đến con người như Lý Đông Ly âm hiểm, sử dụng ám khí, quả thật không có chỗ nào tốt cả.

Lý Đông Ly thấy thân thể Chu Bách Tước lắc lư một hồi, cười khúc khích nói:
– Các huynh đệ, chém chết hắn đi!

Ba bốn tên đại hán hươ dao giết đến, Chu Bách Tước thoáng cắn đầu lưỡi, để cho thần trí của mình tỉnh táo, một cú quét chân của anh ta làm một tên xông lên phía trước ngã nhào, sau đó một đòn nện gã ngất đi, sau đólăn một vòng trên mặt đất né tránh hai thanh mã tấu, một chiêu Lý ngư đả đĩnh (cá chép ra khỏi nước) uốn người nhảy lên thật cao, sau đó ở giữa không trung ra một chiêu Sư tử phác thố (sư tử vồ thỏ), đánh ngã một tên đại hán. Anh ta lui về phía sau vài bước, thân thể không nhịn được lại nghiêng ngả.

Lúc này trước mặt anh ta còn có mười mấy tên đại hán, ngoài trừ mười mấy người ngăn Cường Tử ở cửa ra vào, những người khác đều vây bên cạnh anh ta. Mấy tên đại hán đối với thân thủ mạnh mẽ của Chu Bách Tước đều sợ hãi, cầm dao lên hươ hươ nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên nữa. Chu Bách Tước cắn đầu lưỡi một lần nữa, phát hiện đã không còn cảm giác đau đớn. Ánh mắt của anh ta dần trở lên mơ hồ, nhưng cũng biết rằng trên đinh đông kia không phải độc dược mà là thuốc mê.

Chu Bách Tước lắc lắc đầu, vốn định quay đầu nhìn xem Cường Tử lao ra ngoài hay chưa, nhưng thấy trước mặt có người, biết mình quay đầu lại thì tiếp theo sẽ là bị đánh lén. Anh ta tự tay tát cho mình hai cái để cho chính mình tỉnh táo hơn.

Một tên đại hán thấy có cơ hội, thét lên một tiếng rồi vung dao chém tới. Chu Bách Tước trong vô thức khó khăn lắm mới tránh được một chiêu kia, sau đó cúi người dùng bả vai đánh ngã tên này xuống đất, thân thể anh ta chịu không nổi nữa mượn thế ngã xuống, khuỷu tay hung hăng nện vào đầu tên đó, tên này trợn tròn mắt ngất đi.

Chu Bách Tước dùng hai tay chống đỡ thân thể, lắc lư nghiêng ngả đứng lên. Trong đầu anh ta đang hỗn loạn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ không nhìn rõ, thậm chí người đối diện đều là hình ảnh mơ hồ.

Lý Đông Ly quát lên một tiếng:
– Giết hắn đi, hắn hiện tại không xong rồi!

Mấy tên đại hán còn lại do dự thoáng chốc, nhìn thấy ánh mắt Lý Đông Ly âm lãnh đầy áp lực phải đành vung dao lao đến. Chu Bách Tước cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ quả nhiên vẫn là chủ quan, rơi vào tay bọn đạo chích vô liêm sỉ, quả thật có chút không cam lòng.

Khóe miệng y run rẩy một chút, lông mày cau có, cố gắng làm cho thần trí tỉnh táo một ít, chuẩn bị nhận lấy đòn tấn công cuối cùng. Mấy tên đại hán khuôn mặt dữ tợn ở trong mắt Chu Bách Tước đều là mơ mơ hồ hồ, nhưng sát khí lạnh lẽo làm cho Chu Bách Tước cảm nhận được khí tức tử vong.

Anh ta muốn né tránh nhưng bước chân cực kì nặng nề, rõ ràng không cách nào hành động được nữa.

Mắt thấy một con dao bổ vào đỉnh đầu của anh ta, bỗng dưng một bóng đen to lớn mạnh mẽ xông tới đánh bay tên đại hán ra ngoài!

Lý Vạn Thanh đứng chắn trước người Chu Bách Tước, khóe miệng của hắn còn máu tươi chưa đông lại, một bên mặt sưng vù lên, do một quyền của Lý Đông Ly tạo ra.

Lý Vạn Thanh đứng thẳng người, thân thể nhỏ gầy run rẩy nhưng ánh mắt trong trẻo, đầy kiên định!

Hắn lạnh lùng nhìn Lý Đông Ly, nói ra từng câu từng chữ:
– Không cho phép anh làm hại bạn của tôi!

Lý Đông Ly nhìn Lý Vạn Thanh giống như nhìn một con chuột, nhe răng cười nói:
– Tiểu tử, mày biết mày đang làm gì không? Nếu không muốn chết cút ra xa một chút!

Lý Vạn Thanh kiên định lắc đầu, sau đó nói với Chu Bách Tước:
– Yên tâm đi, hiện tại để con bảo vệ cho chú!

Chu Bách Tước vốn định kéo hắn ra nhưng lực bất tòng tâm, anh ta đã khống chế không nổi thân thể của mình nữa. Anh ta còn có thể đứng được không ngã xuống, không phải bởi vì tác dụng của thuốc mê kém, mà bởi vì anh ta dựa vào tu vi thâm hậu ương ngạnh chống cự tác dụng mãnh liệt của thuốc.

Lý Đông Ly hung hăng trừng mắt nhìn Lý Vạn Thanh, vung tay lên hô:
– Giết nó đi!

Mấy tên đại hán còn lại dù e ngại Chu Bách Tước nhưng đối với Lý Vạn Thanh lại không để vào trong mắt. Một tên đại hán phát ra tiếng hô rồi một dao từ phía trên bổ xuống, đây là Phản thủ đao (tay đao cầm ngược) vô cùng khó đỡ, rõ ràng gã cũng là người luyện võ.

Lý Vạn Thanh dù thân thể có cường tráng nhưng căn bản không luyện qua võ thuật, đánh nhau toàn bộ đều bằng điều kiện thân thể hơn người, hơn nữa bình thường có thường xuyên vận động nên thân thể so với người bình thường linh hoạt hơn mà thôi. Như cuộc ác chiến với dao súng thật sự này hắn chưa từng trải qua, thấy chuôi đao sáng loáng thì trong nội tâm có chút khiếp đảm, tránh né chậm một bước.

Xoạt một tiếng, trước ngực hắn bị chém ra một vết thương thật dài. Lý Vạn Thanh phát ra khỏi miệng một tiếng rên đau, cũng đem khí thế của hắn phát ra, hắn nổi giận quát một tiếng:
– Chơi con mẹ mày!

Nắm đấm to như cái bát nện thật mạnh trên miệng đối phương, một quyền rụng ba cái răng cửa của đối phương,, nắm tay của hắn cũng bị rách da, máu từ chỗ đó chảy ra.

Đại hán này cũng coi là dũng mãnh, gắng gượng chống cự không ngã xuống đất, sau khi lắc lưu hai cái ổn định thân hình, một dao nữa lại bổ xuống. Lý Vạn Thanh đưa tay bắt được cổ tay của gã, vừa dùng lực đã vặn cánh tay gã ra sau lưng, sau đó tay trái nện mạnh vào lồng ngực gã, một đòn, hai đòn, ba đòn!

Lý Vạn Thanh mắt thấy mắt tên đại hán trợn ngược, trắng dã, ngất đi nhưng vẫn còn nện từng quyền vào người gã, cho đến khi đánh ngã gã trên mặt đất, một tiếng xương vỡ, đại hán bị Chu Bách Tước cũng dùng áp lực bẻ gãy cánh tay gã.

Lý Vạn Thanh vừa đứng thẳng dậy, một bóng người đi đến gần, hắn ngẩng đầu thấy mặt Lý Đông Ly dữ tợn khủng bố. Lý Đông Ly giơ tay cao lên, hung hăng bẻ cổ của Lý Vạn Thanh, một chiêu này cực kỳ âm hiểm, có thể nói là một chiêu sát thủ đoạt mạng.

Một tiếng súng!

Trên ngực Lý Đông Ly bị bắn thành một đống máu, thân thể lắc lư hai cái, liền lùi ra sau vài bước. Gã không tưởng tượng nổi nhìn ngực chính mình, chỉ thấy trên ngực có một lỗ máu đen bỗng nhiên xuất hiện, trong lỗ máu không ngừng chảy ra. Gã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhìn về phía trước, thấy một thân hình cong vẹo lại cực kỳ vững vàng đứng ở cửa ra vào của xưởng!

Cường Tử lau máu tươi không ngừng chảy ra nơi khoé miệng, híp con mắt đã bị đánh sưng lên, cười khúc khích tự nhủ:
– Thực con mẹ nó vận may như cứt chó, không ngờ một phát trúng mục tiêu!