Lời tác giả

3 Đêm Trước Giao Thừa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ở giữa truyện, lúc Frank đang tiến hành vụ thảm sát trong quán bar ở Kabukicho thì vụ ở quận Sumaku tỉnh Kobe xảy ra. Rồi lúc tới gần ngày hết hạn xuất bản, lúc Frank đang định giãi bày nửa đầu cuộc đời mình thì có một cậu thiếu niên khoảng mười bốn tuổi bị tình nghi là nghi phạm và đã bị bắt.

“Gần tới phần kết thúc truyện, ở trường đoạn giãi bày của Frank, trong đầu tôi đã xảy ra cuộc chiến giữa sự tưởng tượng và hiện thực. Hiện thực thì như “gặm nhấm” sự tưởng tượng, còn sự tưởng tượng thì lại như đánh trả hiện thực. Việc như thế lần đầu tiên xảy ra trong 20 năm viết tiểu thuyết của tôi. Điều mà tôi thấy chán nản, buồn rầu không phải là cái hiện thực đang nổi trội hơn tiểu thuyết. Tôi cũng không hề ôm giấc mộng rằng tiểu thuyết sẽ nổi trội hơn hiện thực hay thông qua tiểu thuyết mà dự báo điều gì cả. Đơn giản chỉ là tiểu thuyết có một thông tin lồng ghép vào trong một câu chuyện. Nó được khởi dựng bằng phần mềm máy tính có soạn thảo văn bản và hình ảnh.

Chức năng hệ thống ”hàn gắn” của cộng đồng sẽ bị dừng lại một lúc lâu, cái tinh thần trong mỗi cá nhân con người sẽ cất lên thét gào mà không thành lời. Việc thét gào đó chính là sứ mệnh của văn học và bắt đầu từ bây giờ sự tưởng tượng lại sẽ bị “dấn thân” vào một thử thách khó khăn hơn. Chính điều đó đã khiến tôi phải suy nghĩ, trăn trở.

(Trích báo Yomiuri, ngày 12 tháng 8)

Cái mà phải suy nghĩ, trăn trở đó không phải vì lý do “sự tưởng tượng bị “dấn thân” vào một thử thách khó khăn hơn”. Dẫu có viết tiểu thuyết đến mức nào cũng không đuổi kịp được một hiện thực là sự sụp đổ của cộng đồng mang phong cách Nhật Bản. Trước đây, tôi đã từng viết “tiểu thuyết là bản dịch”. Việc dịch tiếng hét hay tiếng thì thầm của những người bị mất ngôn ngữ đang thở hổn hển chính là văn học. Sự sụp đổ của cả cộng đồng trong mấy năm gần đây thực sự gây ấn tượng mạnh hơn thế nữa, cái đó nhất định sẽ khoác một bộ trang phục gọi là “sự kiện vô vị”, sẽ sinh ra lịch sử, triết lý, tư tưởng hay tôn giáo ở một phạm trù mức độ cực kỳ thấp.

Tôi nghĩ tôi đang trong tâm trạng một mình đảm nhiệm một công việc như kiểu xử lý rác rưởi. Sự thối rữa đang tiếp diễn mà không còn thứ tươi mọng nào ở trong đó.

Giống như việc ta nhìn thấy sinh vật đang chết dần chết mòn trong phòng vô trùng vậy.

Tôi vẫn đang mệt mỏi, không phải là việc ngăn sự sụp đổ, nhất loạt tăng tốc độ của nó lên, sự phản ứng hóa và thoái lưu lại trầm trọng hơn.

Nhân dịp xuất bản loạt tiểu thuyết này, tôi xin gửi lời cảm ơn tới ông Ukai Tetsuo và ông Nakada Tetsushi. Không biết là tôi đã cùng ông Suzuki Senchi cùng sáng tác bao nhiêu cuốn sách rồi nhỉ?

Lần nào tôi cũng chỉ gửi được lời cảm ơn ở phần “Lời tác giả” cuối cuốn truyện như thế này! Thực ra tôi vẫn chưa từng được gặp mặt ông Suzuki. Thế nhưng tôi không hề ghét mối quan hệ mà chỉ toàn công việc. Tôi xin tỏ lòng cảm ơn chân thành nhất tới ông.

Đầu thu năm 1997
Ryu Murakami